Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 135




Một tia sáng lóe lên trong mắt Kiều Minh Hiên: “Lão quỷ Bành, ông chết rồi à? Thực sự biến thành quỷ rồi sao? Là ai đã giết ông thế? Thật đáng tiếc, ông đáng lẽ ra phải chết trong tay tôi mới đúng.”

Ông cụ mặc bộ trang phục thời đường đưa tay lên đầu sờ, không ngờ tóc lại mất hết rồi, chỉ còn lại mỗi chiếc đầu trọc lốc, trên đầu đầy những vết sẹo do phẫu thuật mở hộp sọ để lại.

“Chết vì bệnh ư?” Kiều Minh Hiên khẽ nheo nheo mắt, tiếc nuối: “Đây chính là loài người, chỉ cần chưa đột phá được ngũ phẩm rồi sẽ có ngày phải trải qua sinh lão bệnh tử mà thôi.”

Bỗng nhiên anh ấy dường như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Ông bày trận pháp tụ linh huyền sát ở đây lẽ nào là muốn muộn sức quỷ quái ở bệnh viện tâm thần Tây Thành để giúp bản thân ông kết tụ đoàn oán khí, đột phá trở thành ma nhiếp thanh sao?”

Lão quỷ Bành ha ha cười lớn: “Cậu nhóc Kiều Minh Hiên à, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi đấy.”

“Thật là ác độc.” Kiều Minh Hiên cắn răng cắn lợi nói: “Không ngờ lại bị lão quỷ nhà ông lừa một vố.”

Anh ấy nhún người nhảy vào bên trong trận pháp, tôi lập tức tiến lên ngăn anh ấy lại: “Đợi một chút.”

Ánh mắt Kiều Minh Hiên sắc lạnh nhìn chằm chằm tôi: “Tránh ra. Tôi tuyệt đối sẽ không để ông ta thành công đâu.”

“Ông ta sẽ không thành công đâu.” Tôi nói: “Không những không thành công mà hôm nay ông ta sẽ chết ơ đây, hoàn toàn hồn bay phách tán.”

Kiều Minh Hiên chau mày: “Sao cô lại biết được chứ?”

Lời nói vừa dứt, xung quanh liền vang lên những tiếng quỷ khóc thút thít, vô số quỷ hồn xông lên từ dưới mặt đất, chui ra từ những bức tường, không ngừng bay nhảy trên không trung, sau đó liền bị trận pháp tụ linh huyền sát hút vào, toàn bộ đều dừng ở phía trên không trận pháp.

“Ha ha ha ha ha.” Lão quỷ Bành cười lớn: “Tới đây đi, đều tới đây đi, còn cả con lệ quỷ lợi hại nhất ở tòa nhà chăm sóc đặc biệt nữa, tới hết đây, dùng oán khí ngút trời của các người giúp tôi đột phá trở thành ma nhiếp thanh đi.”

Sau đó tôi liền nghe thấy tiếng la hét truyền đến từ phía tòa nhà chăm sóc đặc biệt tối tăm u ám kia.

Tiếng la hét đó vừa giống người mà lại vừa giống thú.

Một nỗi sợ chưa từng có ập đến trái tim tôi, tôi ngây người ra vài giây, rồi hét về phía Kiều Minh Hiên và Đông Phương lân: “Chạy đi! Mau chạy đi! Nếu không chúng ta đều sẽ phải chôn sống cùng ông ta đấy!”

Nói xong, tôi cũng không lo thêm được gì nữa, bước chân chạy đi, Kiều Minh Hiên cũng không phải tên ngốc, im lặng giây lát rồi cao giọng nói: “Đông Phương Lân, đi thôi.”

Đông Phương Lân đấm lùi người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia, mau chóng chạy thoát khỏi bệnh viện tâm thần Thành Tây, không tới một giây sao, một tên quỷ quái vóc dáng cao to lực lưỡng phải tới hơn hai mét đi ra từ tòa nhà chăm sóc đặc biệt.

Tốc độ của anh ta không hề nhanh, chỉ như tốc độ của người bình thường mà thôi, nhưng trong chớp mắt không thể ngờ được anh ta đã đi tới phía trước trận pháp tụ linh huyền sát.

Gương mặt lão quỷ Bành tràn đầy sự hưng phấn, hai tay không ngừng đánh quyết pháp ở phía trước ngực, trong miệng thì niệm chú ngữ, khởi động trận pháp đám khí đen nồng nặc vây xung quanh người ông ta bắt đầu hóa thành sợi, bay về phía trước mặt tên quỷ quái cao to lực lưỡng kia.

Tên quỷ quái cao to lực lưỡng không hề động đậy để ý cho làn khí đen kia quấn lấy cơ thể mình, sự phấn khích trong ánh mắt của lão quỷ Bành càng thêm rõ rệt, rất nhanh, rất nhanh sau đó tên lệ quỷ cao to lực lưỡng đó sẽ bị ông ta hút hết, chỉ cần hút hết oán khí nồng nặc trên toàn bộ người anh ta, cộng thêm cả tất cả quỷ quái ở nơi đây, ông ta nhất định có thể kết tinh được oán khí, đột phá trở thành ma nhiếp thanh.

Ông ta bị chết vì khối u trong não, vì để sau khi chết không phải xuống địa ngục, không bị hồn bay phách tán, ông ta đã dùng rất nhiều phương pháp bí mật để biến bản thân mình thành một con ác quỷ.

Khi còn sống ông ta cũng đã ra tay tàn nhẫn giết chết vô số người, cơ thể đầy sát khí khiến ông ta vừa trở thành quỷ hồn đã đường đường trở thành ác quỷ.

Nhưng cũng không chỉ là một con ác quỷ mà thôi, ông ta không chịu thỏa mãn, cho dù có làm quỷ, ông ta cũng muốn làm người đứng đầu của loài quỷ.

Ông ta muốn trở thành ma nhiếp thanh, cho dù có vì chuyện này có phải trả bất cứ giá nào thì ông ta cũng không hề tiếc rẻ thứ gì.

Ông ta đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng tìm ra trận pháp tụ linh huyền sát từ thời cổ xưa này.

Chỉ có trận pháp này mới có thể thuần hóa những con quỷ quái khác tới giúp bản thân mình thăng cấp.

Ánh mắt lão quỷ Bành nóng rực nhìn chằm chằm tên quỷ quái cao to lực lượng ở đối diện, mong chờ viễn cảnh anh ta hóa thành một làn khí đen chui vào bên trong cơ thể của chính mình.

Nhưng mà, làn khói quấn quanh người của tên quỷ quái cao to lực lưỡng kia đột nhiên tan biến mất.

Lão quỷ Bành lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhìn ngó xung quanh bỗng nhiên phát hiện ánh sáng huỳnh quang màu đen phát sáng bên trong trận pháp ban đầu, ánh sáng huỳnh quang bỗng nhiên nhạt dần đi, đến ánh sáng chiếu rọi từ ánh trăng tròn cũng đã tan biến mất.

“Sao lại như thế này cơ chứ!” Ông ta sợ hãi hét lớn: “Sao lại như thế này cơ chứ!”

Tên quỷ quái cao to lực lưỡng bước vào bên trong trận pháp, chỉ chớp mắt, anh ta đã tóm gọi lão quỷ Bành trong tay, lão quỷ Bành cả đời giết vô số người, quỷ quái mà ông ta đã diệt trừ lại càng nhiều hơn nữa, nhưng lại chưa từ có cảm giác sợ hãi tới mức độ này.



Tên quỷ quái cao to lực lưỡng với gương mặt mơ hồ kia từ từ há miệng ra, bên trong chiếc miệng đầy máu me đó là một hàm răng vô cùng sắc nhọn.

“Không!” lão quỷ Bành phát hiện ra bản thân hoàn toàn không thể động đậy được, mà tên quỷ quái cao to lực lưỡng kia đã cắn một phát vào cổ của ông ta rồi.

Chúng tôi dồn hết sức lực chạy một mạch xuống dưới núi, mình thường con đường này phải đi mất hai tiếng đồng hồ, không ngờ lại có thể chạy xuống đến nơi chỉ sau nửa tiếng đồng hộ, tôi đứng dưới chân núi, dựa vào bức tường thở hổn hà hổn hển.

Đông Phương Lân chau mày nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế Khương Lăng?”

Tôi hít một hơi thật sâu nói: “Trận pháp tụ linh huyền sát này có vấn đề.”

Đông Phương Lân kinh ngạc: “Có vấn đề gì chứ?”

“Trận Pháp có vài chỗ đã vẽ sai.” Tôi nói: “Tôi đã từng nhìn thấy trận pháp này, những chỗ vẽ sai đều là những chỗ quan trọng nhất, cũng không biết được ông ta đã lấy sơ đồ trận pháp từ đâu ra nữa, rất rõ ràng là ông ta đã bị người khác âm thầm bày mưu tính kế.”

Đông Phương Lân càng thêm kinh ngạc: “Trận pháp tụ linh huyền sát là trận pháp lớn đã bị thất truyền từ thời cổ xưa rồi, không ngờ trước đó cô lại từng nhìn thấy nó?”

Tôi trợn mắt nhìn anh ta: “Nếu như thật sự đã thất truyền thì ông lão quỷ Bành ddos lấy ra từ chỗ nào cơ chứ?”

Trong sách của bà nội tôi, có ghi chép lại một câu chuyện mà bà từng gặp phải khi bà còn trẻ, lúc đó còn là trước khi giải phóng, một người đầy tớ đã yêu người con dâu của nhà địa chủ, người con dâu đó cũng là một người không yên phận, hai người lén lút ở bên nhau.

Không lâu sau sự việc của hai người đó đã bị bại lộ, ông cụ địa chủ nổi trận lôi đình tàn nhẫn ra tay giết chết người đầy tới trước mặt rất nhiều người, còn đem trái tim của người đấy tớ nướng chín đưa cho người con dâu ăn.

Người con dâu bị nhốt lúc mới đầu không hề biết rằng đây là trái tim của người mình yêu, sau khi cô ta biết được vô cùng đau lòng đã cắn lưỡi tự tử ngay trong đêm đó.

Ông cụ địa chủ không hề biết rằng tổ tiên của người con dâu này thực chất có nuôi quỷ, người con dâu cũng đã mọc được một số pháp thuật bùa chú bí ẩn.

Sau khi chết cô ta hóa thành ác quỷ, vì để báo thù cho người mình yêu, cô ta đã bày ra trận pháp tụ linh huyền sát trên phần mộ, không thể ngờ được đã ngưng tụ lại được oán khí kết tinh trở thành ma nhiếp thanh.

Sau khi trở thành ma nhiếp thanh đã ra tay tàn nhẫn giết chết hết toàn bộ người trong nhà của ông cụ địa chủ, đến đứa trẻ còn đang quấn ta cũng không tha.

Năm đó bà ngoại từng cùng bà của mình ra ngoài du lịch, vừa đúng lúc đi qua nơi này, sơn trang mà bà từng gặp ông cụ địa chủ oán khí cao ngút trời, phát hiện ở đây lại xuất hiện một con ma nhiếp thanh, lập tức liên lạc với vài người bạn tốt cùng nhau trấn áp con ma nhiếp thanh đó.

Sau khi một người bạn chết, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra kết tinh bản mệnh của ma nhiếp thanh không ngờ lại là một chiếc vòng tay mà năm đó người đầy tớ đã tặng cho cô ta.

Sau khi giết chết mâ nhiếp thanh, sơ đồ của trận pháp đó vẫn còn ở trên phần mộ, bà của bà nội từng bảo bà nội rửa sạch sơ đồ trận pháp đó đi, tuyệt đối không thể để thứ tà ác như thế lưu truyền trên đời này được.

Bà cụ không hề biết rằng, bà nội của tôi trời sinh vốn rất thông minh, mặc dù lúc đó còn rất nhỏ nhưng lại đã ghi nhớ cả cái sơ đồ trận pháp đó lại, sau này đã vẽ trong vài quyển sách.

Tôi cũng rất hứng thú với câu chuyện này của bà nội nên mới cố tình ghi nhớ lại trận pháp này, không ngờ rằng đến lúc quan trọng nó lại có thể cứu được mạng tôi.

Tôi đang vui mừng thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thì thấy khắp nơi đều là làn sương màu trắng.

Lớp sương mù này rất mỏng và mơ mơ hồ hồ nhưng lại bao trùm lấy cả thành phố, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của chúng tôi.

“Không đúng.” Đông Phương Lân nói: “Đây không phải là thế giới của chúng ta.”

Kiều Minh Hiên tối sầm mặt: “Đây là không gian của quỷ.” Anh ấy dừng lại một lát lại nói: “Đây là không quan quỷ mà tên ác quỷ khát máu An Kiến Quốc đã tạo ra.”

Màn sương ở xung quanh bỗng nhiên trở nên dày đặc, dường như giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, không tới ba phút sau, màn sương mù kia liền tan biến đi, chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại quay trở về đỉnh núi, phía trước căn bệnh viện tâm thần Thành Tây bị thiêu rụi.

Trận pháp bên trong sân sớm đã trở thành một đám hỗn loạn, trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể, nhưng lại không thấy lão quỷ Bành và người phụ nữ lạnh lùng kia đâu.

Tôi cẩn trọng quan sát xung quanh, bỗng nhiên ba chiếc đầu người bên trong trận pháp động đậy, cùng nhau quay đầu lại, ba gương mặt đáng sợ đó nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi giơ kiếm lên, cẩn trọng lùi về sau vài bước, Đông Phương Lân theo bản năng chắn trước mặt tôi.

Ba chiếc đầu đột nhiên mở to miệng, từ miệng phát ra một tiếng thét đinh tai, tiếng thét này lại giống hệt như mở ra một cánh cửa kinh dị vậy, từ trong làn sương tráng có vài bóng người lắc lắc lư lư đi ra.