Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 125




Anh ta sợ tới mức hét to một tiếng, xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị cái xác nữ kế bên túm về, ôm lấy đầu anh ta, dùng lực một chút, vặn gãy đầu anh ta.

“A!” Phụ nữ và đàn ông trong bể bơi đều hoảng sợ chạy ra bên ngoài, loạn hết cả lên.

Lúc bấy giờ, ở trong phòng thuyền trưởng, thủy thủ lái tàu vội vã chạy vào, hoảng sợ nói: “Thuyền trưởng, tiêu rồi, ma, có rất nhiều ma, cả thuyền đều loạn lên rồi!”

Sắc mặt Tiêu Thu Lâm trắng bệch, mệt mỏi ngồi trên ghế, miệng cứ nhắc mãi: “Tiêu rồi tiêu rồi, tiêu thật rồi.!

Thủy thủ lái tàu vội vàng nói: “Thuyền trưởng, chúng ta mau chạy đi, nếu không thì chúng ta cũng sẽ bị ma giết đó.”

Lúc bấy giờ thuyền trưởng mới hòi thần lại: “Đúng, đúng thế, mau chuẩn bị bè cứu sinh đi, chúng ta chạy lẹ.”

Thủy thủ lái tàu nhanh chóng chuẩn bị bè cứu sinh xong, thuyền trưởng vội vã chạy tới, đem mấy thủy thủ quan trọng theo, định bỏ mấy người trên thuyền lại chạy trốn.

Bỗng nhiên có một bàn tay vươn lại đây, túm lấy áo thuyền trưởng, đánh một quyền vào mặt ông ta, đánh đến mức mặt ông ta toàn là máu. Ông ta bụm mặt hét chói tai: “Mũi của tôi, cái mũi của tôi gãy rồi, tên láo toét nào dám đánh ông đây thế!”

Chu Nguyên Hạo xách ông ta lên, bước đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Thân là thuyền trưởng, ông hẳn phải cùng sống cùng chết với thuyền của mình, sao ông dám bỏ thuyền lại để chạy trốn hả!”

“Đều tại cậu! Vốn lần nào cũng chỉ cần dâng vài người cho chiếc thuyền này thôi, như thế là có thể bình an vô sự rồi, cậu lại thả tất cả quỷ hồn ra, đều tại cậu hại những hành khách đó.” Tiêu Thu Lâm rống to.

Chu Nguyên Hạo lại đấm ông ta một quyền: “Vì tiền mà các người dám dâng tế phẩm lên cho lệ quỷ, đúng là tội ác chồng chất.”

Nói xong, anh xách áo Tiêu Thu Lâm lên, ném ông ta xuống biển.

Đám lái thuyền bên kia kinh hoàng lấy súng ra, liên tục nổ súng vào người anh, viên đạn xuyên qua thân thể anh, lại chẳng khiến anh bị thương, anh nhanh chóng bước tới trước mắt thủy thủ lái tàu, nắm lấy cổ anh ta, nhấc anh ta lên.

Thủy thủ lái tàu kêu to: “Đừng mà, cầu xin anh, tôi chỉ bị Tiêu Thu Lâm ép buộc thôi!”

“Tôi cho anh một cơ hội.” Chu Nguyên Hạo nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Lập tức đưa người của anh đi sơ tán hành khách, nếu để tôi phát hiện ra anh chạy trốn sớm hơn hành khách dù chỉ một bước, dù anh có trốn đến đâu, tôi cũng sẽ tìm được anh, băm anh ra thành trăm mảnh.”

Dứt lời, mặt Chu Nguyên Hạo thay đổi, biến thành gương mặt kinh khủng, thủy thủ lái tàu bị dọa suýt tiểu ra quần: “Ma, anh là ma!”

Chu Nguyên Hạo ném anh ta xuống đất, lạnh lùng nói: “Cút ngay!”

“Vâng, vâng, tôi đi ngay, tôi lập tức đi ngay.” Thủy thủ lái tàu vội vội vàng vàng đưa thủy thủ đoàn đi sơ tán hành khách.

Xử lý xong những người này, tôi theo Chu Nguyên Hạo đi thang máy đến tầng thứ chính, còn phải xử lý một con quỷ thuyền viên ở thang máy nữa.

Chúng tôi trở lại dưới gốc cây phong, chàng thanh niên người nước ngoài vẫn đứng đó nhìn lên không trung.

Chu Nguyên Hạo phẫn nộ bước qua đó, siết cổ chàng thanh niên, hung hăng đè anh ta vào thân cây.

“Tên khốn!” Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói: “Anh mới chính là kẻ đứng sau chuyện này!”

Tôi ngây người một chút: “Nguyên Hạo, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Tất cả những văn kiện này đều do bố anh ta làm giả!” Chu Nguyên Hạo nói: “Anh ta mới thực sự là kẻ chủ mưu trong vụ này, là kẻ luôn đứng sau theo túng hết tất cả. Bí mật của anh ta bị bố anh ta biết được, hai bố con cãi nhau một trận, anh ta chạy lên thuyền này trốn, chuẩn bị trốn sang Ấn Độ. VÌ danh dự của gia tộc, bố anh ta đã thuê sát thủ hòng giết anh ta trên chiếc du thuyền hiệu Will này”

Chàng thanh niên người nước ngoài cười ha ha, đứng lên: “Tôi vốn cho rằng anh là người thông minh, nhưng thì ra anh cũng chỉ đến thế, nếu đã biết thân phận của tôi rồi thì sao anh không mau chạy trốn đi, còn đến làm phiền tôi nữa, đúng là muốn chết mà.”

Dứt lời, anh ta đột nhiên vươn tay, đâm xuyên qua ngực Chu Nguyên Hạo. Sắc mặt Chu Nguyên Hạo lập tức thay đổi, lui về phía sau hai bước, thân thể dần trở nên trong suốt.

Tôi hít một hơi, lập tức xông lên, may mắn bây giờ vẫn chưa qua giờ Tý, tôi cắn đầu lưỡi, phun một búng máu lên người Chu Nguyên Hạo, cơ thể Chu Nguyên Hạo tỏa ra ánh sáng màu vàng rồi trở lại bình thường.

Anh đứng đằng trước bảo vệ tôi: “Anh ta là ma nhiếp thanh!”

Ma nhiếp thanh!

Đây là lần đầu tiên tôi gặp được ma nhiếp thanh, sức mạnh của chúng không phải là thứ lệ quỷ có thể so được, có lẽ một trăm con lệ quỷ cũng không đánh lại một con ma nhiếp thanh.

Chu Nguyên Hạo nói: “Tôi sẽ cầm chân anh ta, em mau chạy đi.”

Tôi nóng nảy: “Tôi sẽ không bao giờ bỏ anh một mình rồi chạy trốn đâu.”

“Cảm động ghê.” Chàng thanh niên nước ngoài từ từ bước đến trước mặt tôi, thực hiện một nghi thức quý tộc vô cùng phong độ: “Xin chào, tôi tên Andre, thưa quý cô, tôi rất vinh hạnh khi được nhìn thấy em, có thể cho tôi biết tên em không?”

“Không thể.” Tôi thẳng thừng trả lời.

Andre cười ha ha: “Thú vị thật, tôi ở đây nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy một cô gái thú vị đến thế. Máu của em có thể khiến sức mạnh của tôi tăng vọt, chẳng lẽ em chính là món quà của ngài Santa vĩ đại ban cho tôi ư?”

Tôi thầm phỉ bang, đến cả Santa cũng lôi ra luôn rồi, không lẽ thiên sứ với thượng đế cũng có thể xuất hiện?

Tôi nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tín ngưỡng của chúng ta không giống nhau, không có tiếng nói chung, anh bỏ ý định đó đi.”

Trên gương mặt Andre vẫn treo nụ cười lịch lãm, thân thiết nói: “Vậy tôi sẽ giết người đàn ông của em.”

Chưa dứt câu, Chu Nguyên Hạo đã ra tay, Quang Tiên màu đen bay ra, đánh về phía Andre, Andre giơ tay là có thể nhẹ nhàng bắt được, anh ta cười lạnh một tiếng: “Thấp kém.”

Tay anh ta quấn roi da hai vòng, sau đó dùng sức kéo, Chu Nguyên Hạo và cả roi da bay qua đó, anh ta dẫm một cái lên lưng Chu Nguyên Hạo, mỉm cười nhìn tôi: “Đây là cơ hội duy nhất của em, nếu em ở lại giúp tôi thì tôi để anh ta đi, còn có thể thả hết tất cả mọi người trên thuyền này ra nữa, em thấy thế nào?”

Không hiểu vì sao ngay lúc này tôi lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Anh cho rằng anh nắm chắc phần thắng à?”

Andre ngồi trên chiếc ghế dài, nói: “Em có chiêu gì thì cứ tung ra đi.”

Tôi liếc mắt nhìn Chu Nguyên Hạo ở dưới đất, trong mắt anh là sự tủi nhục trước nay chưa từng có.

Lòng tôi rất đau, còn đau hơn việc bản thân bị anh sỉ vả nữa.

Tôi rút ra một tấm bùa, là lá bùa xin của tiến sĩ Chung.

Tiến sĩ Chung đã nói, Thần Chung Quỳ trong truyền thuyết trông coi giới ma quỷ, Thần Chung Quỳ giáng xuống, chúng quỷ tránh xa.

Tôi niệm thổ địa chú và thần thánh chú hết ba lượt, bỗng nhiên có một tia sáng bay vào cơ thể tôi, sức mạnh trong cơ thể tôi nhanh chóng tăng lên, lập tức đột phá Tam phẩm, vẫn còn tăng không ngừng, cùng lúc đó, cặp mắt của tôi cũng biến thành màu đỏ rực.

Thần thánh chú sẽ tiêu hao lượng lớn tinh khí, dùng một lần thì ít nhất cũng phải hơn nửa tháng mới phục hồi lại được.

Ánh mắt Andre tối sầm, tôi nhấc cây kiếm gỗ đào lên, thân kiếm tỏa ra ánh sáng màu đỏ, mũi chân xông lên phía trước, đâm về phía anh ta.

Tôi không biết kiếm thuật,

nhưng lúc này lại giống như cao thủ lợi hại nhất, mỗi một chiêu đều rất trôi chảy, đường kiếm đi qua, để lại một vệt sáng màu hồng.

Sắc mặt Andre hơi thay đổi, anh ta không nghĩ tới tôi có thể ngang tài ngang sức với anh ta. Nhưng thời gian của thần thách chú chỉ có nửa phút, tôi dần không duy trì được nữa, sức mạnh biến mất, bị anh ta đánh một chưởng vào ngực, một ngụm máu tươi phụt lên cổ họng, tôi cố gắng nhịn xuống, không nhổ ra.

Tuyệt đối không thể để anh ta hấp thu máu của mình, trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Thời gian trôi qua, thân thể tôi mềm nhũn, ngã trên mặt đất, anh ta sờ lên cánh tay phải bị thương do tôi dùng kiếm đâm, từ từ đi tới, từ trên cao nhìn tôi: “Xem ra em cũng có chút bản lĩnh. Có nhiều người muốn giết tôi, lúc ở Châu Âu có mục sư, khi đến Hoa Quốc thì có đạo sĩ, nhưng bọn họ đều yếu hơn em. Tôi càng hứng thú về em hơn.”

Tôi không nhịn cười được: “Đáng tiếc anh không có cơ hội đó đâu.”

Gương mặt anh ta cứng đờ, đột ngột cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, trên ngực bỗng xuất hiện một cái lỗ rất lớn, quanh miệng lỗ có mấy đốm lửa sắp tàn, bị ngọn lửa sắp tàn kia thiêu cháy, linh hồn của anh ta bắt đầu hóa thành tro bụi.

Andre quay đầu lại, trông thấy tay Chu Nguyên Hạo đang cầm Kiếm Kim Tiền, đâm vào thân cây Phong, ngẩng đầu phẫn hận trừng mắt nhìn anh ta.

“Sao anh biết…”

Linh hồn Andre tan rã từng chút một, tro bụi màu đen bay ra khỏi thân thể anh ta, bay lên không trung.

Tôi vội vàng thả tướng quân Kim Giáp ra, bổ nhào lên đầu anh ta, hấp thu chút oán khí cuối cùng.

Dù chỉ còn một chút như thế nhưng oán khí của ma nhiếp thanh cũng cực kỳ mạnh, sau khi tướng quân Kim Giáp hấp thu hết thì thân hình ông ta bự hơn trước nhiều.

“Thật không ngờ.” Andre chỉ còn lại một cái đầu lâu trôi lơ lửng ở không trung, lộ ra nụ cười tự giễu: “Mục sư Vatican cũng không thể giết được tôi, nhưng tôi lại chết trong tay hai tên vô danh tiểu tốt.”

Chu Nguyên Hạo rút kiếm Kim Tiền ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta: “Tôi không phải hạng vô danh tiểu tốt.”

Cuối cùng, cái đầu lâu kia hóa thành tro tàn.