Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 121




Tôi hơi cau mày, người đàn ông đó toàn thân khô đét, giống như một cái xác khô, đôi mắt chỉ có màu trắng không có tròng đen, anh ta đưa tay chỉ xuống mặt đất.

Tôi bước qua nhìn thấy dưới những lớp lá dày lộ ra một bàn tay khô, tôi phủi những chiếc lá ra thì xuất hiện thi thể của anh ta.

Nhìn dáng vẻ thì có lẽ anh ta đã chết một năm rưỡi rồi, hơn nữa còn bị chết đói chết khát, vô cùng thê thảm.

Tôi cau mày, nhìn anh ta: “Anh gặp phải tai nạn trên biển?”

Anh ta lắc đầu, giơ tay chỉ về phía rừng cây bên ngoài, tôi nhìn theo hướng tay của anh ta chỉ, thế mà lại là chiếc du thuyền hiệu Will.

Môi anh ta động đậy không phát ra tiếng, tôi nhìn ra anh ta đang nói: “Chạy!”

Ngay lập tức, anh ta biến mất không còn dấu vết.

Tôi trầm mặc một lúc, lại dùng lá cây vùi lấp lại thi thể, trở về du thuyền.

Điều kỳ lạ là, tôi không hề cảm nhận được chút quỷ khí, ngay cả đôi mắt âm dương của tôi cũng không hề nhìn thấy bất kỳ quỷ ma nào.

Xác chết kỳ lạ kia rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, anh ta đang sợ điều gì? Tại sao lại kêu tôi chạy đi?

Du thuyền vốn dĩ vô cùng xinh đẹp bỗng chốc trở nên đầy quỷ dị.

“Các người có ý gì? Ý nói tôi bị thần kinh sao?” Một người phụ nữ trung niên đang đứng trên hành lang tranh cãi với một thuyền viên, nhân viên đó mặc một bộ đồng phục phẳng phiu, bảng tên treo trước ngực, hóa ra là quản lý nhân viên.

“Bà Lý, xin bà bình tĩnh một chút.” Thái độ của người nhân viên đó rất tốt, kiên nhẫn giải thích: “Có lẽ bà đã nhớ nhầm rồi, phòng 3013 không hề có người ở.”

Người phụ nữ trung niên càng nổi nóng, lớn tiếng nói: “Tôi mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn chưa bị hồ đồ, chính mắt tôi nhìn thấy rõ ràng ở đó có một cặp vợ chồng nói chuyện với nhau, người vợ đó họ Trương, những chuyện này tôi đều nhớ rất rõ ràng.”

Người quản lý nhân viên nói: “Tôi đã kiểm tra một lượt tên các hành khách rồi, không hề có hai vị khách như bà nói.”

“Không thể nào, trên chiếc du thuyền này của các người có phải đã có chuyện gì không thể nói cho người khác đúng không?” Người phụ nữ trung niên rất lợi hại, tranh cãi với quản lý nhân viên ở đó một trận, cuối cùng người quản lý nhân viên không còn cách nào khác phải bỏ đi.

Tôi lập tức bước qua chào hỏi với bà ấy: “Chào bà.”

Bà ta cảnh giác nhìn tôi một lượt: “Cô là ai?”

Tôi lập tức hỏi: “Có phải bà đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ không?”

Người phụ nữ trung niên chỉ về phía căn phòng ở cuối hành lang, nói: “Hôm qua, lúc tôi lên thuyền, rõ ràng tôi đã nhìn thấy phòng 3013 có một cặp vợ chồng, còn nói chuyện với bọn họ. Lúc nửa đêm, tôi nghe thấy trong phòng bọn họ có tiếng động, giống như âm thanh kêu cứu, đập vào vách ngăn “đùng đùng đùng”. Không phải là tôi sợ rằng xảy ra chuyện gì sao, liền gọi quản lý đến, kết quả lúc mở cửa ra, bên trong không hề có ai cả. Tôi còn cho rằng mình nghe nhầm rồi, trưa hôm nay tôi muốn đến đây hỏi lại chuyện hôm qua, mà gõ cửa cả nửa ngày cũng không có ai trả lời, đi hỏi quản lý thì quản lý lại nói bên trong vốn dĩ không có ai ở cả, cô xem có kỳ lạ không?”

Tôi cau mày nói: “Thật sự rất kỳ lạ.”

Người phụ nữ trung niên lại nói: “Còn có nhé, đêm qua lúc người quản lý đó đến mở cửa, rõ ràng còn thấy hành lý của cặp vợ chồng đó trong phòng, hôm nay anh ta lại nói không hề nhìn thấy gì.”

Nói đến đây, bà ta nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy, những thuyền viên ở đây có chút mờ ám.”

“Mờ ám cái gì?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Người phụ nữ trung niên khịt mũi hai cái rồi nói: “Tôi xem thấy trên phim Hàn Quốc, những du thuyền ra biển thế này, thường có người mất tích, thực ra là bị thuyền viên trên thuyền bắt rồi bán nội tạng, cô nghĩ xem, du thuyền hiệu Will này có kỳ lạ hay không? Có tất cả sáu lần dừng chân tại bến cảng, nhưng toàn bộ bến cảng đều là hoang đảo.”

Nghe bà ta nói như vậy, thật sự rất kỳ lạ, tôi trao đổi số điện thoại với người phụ nữ trung niên đó, bà ta tên là Lý Giai Linh, gia đình kinh doanh lông thú, mới ly hôn với chồng, vì vậy mà định bụng đi du lịch để thư giãn, nào biết lại gặp phải chuyện thế này.

Tôi cũng có chút phiền muộn, làm sao mà tôi đi đến đâu thì ở đó lại xảy ra chuyện? Chẳng lẽ tôi thật sự có thể chất Conan sao?

Sau khi tôi và Lý Giai Linh chia tay nhau, bà ta quay lại khoang thuyền của mình, dặm lại phấn, chuẩn bị xuống nhà ăn thưởng thức trà chiều, lúc đang cầm chiếc dây chuyền kim cương so tới so lui trên cổ, thì đột nhiên nhìn thấy trong gương nhiều thêm một người.

Bà ta sợ hãi lập tức quay đầu lại, nhưng sau lưng không hề có ai cả.

Lòng bà ta đầy nghi hoặc nhìn về phía chiếc gương, thì bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông kỳ lạ đang đứng phía sau lưng bà, bà ta định mở miệng kêu lên, thì một bàn tay nhợt nhạt đột nhiên đưa qua, năm ngón tay tách ra, túm lại khuôn mặt của bà ta.

Bàn tay đó đã cào rách nửa khuôn mặt của bà ta.

“Aaaa…”

Tôi đang dùng thanh máy tham quan để lên lầu, đột nhiên hắt hơi một cái, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành, liền cầm điện thoại gọi cho Lý Giai Linh, đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ rất máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại này hiện không liên lạc được.”

Tôi giật mình, chẳng lẽ bà ta đã xảy ra chuyện rồi?

Tôi lập tức gọi điện cho Chu Nguyên Hạo, nói hết tất cả mọi chuyện, Chu Nguyên Hạo cùng tôi đến lầu ba, ở đây là khoang hạng ba, môi trường tệ hơn nhiều so với khoang đặc biệt của chúng tôi, nhưng vẫn có thể so sánh được với khách sạn năm sao.

Chúng tôi không kinh động đến nhân viên, Chu Nguyên Hạo trực tiếp đi xuyên tường, mở cửa từ bên trong. Trong phòng không hề có ai, nhưng toàn bộ đồ của Lý Giai Linh thì vẫn còn.

Đột nhiên, Chu Nguyên Hạo cúi mặt nói: “Lăng Lăng, em xem.”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một sợi dây chuyền kim cương rơi trên mặt đất, điều kỳ lạ là, sợi dây chuyền đó đã tan ra sàn nhà một nửa.

Sau đó, với tốc độ chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường nó hoàn toàn bị tan ra, biến mất không còn dấu vết.

Chúng tôi nhìn khắp bốn phía, phát hiện toàn bộ đồ của Lý Giai Linh đều bắt đầu tan ra, đồ ở trên giường thì tan vào giường, đồ trong tủ quần áo thì tan vào tủ quần áo, đồ ở trên bàn thì tan vào bàn.

Rất nhanh, đã không còn nhìn thấy đồ của Lý Giai Linh nữa, cả người cũng giống như bị bốc hơi vậy, bị tẩy xóa hoàn toàn.

Khuôn mặt Chu Nguyên Hạo sa sầm lại, nói: “Toàn bộ chiếc du thuyền này đều có vấn đề, chúng ta mau đi thôi.”

“Có thể đi đâu được?” Tôi nói: “Chúng ta hiện tại đang ở trên biển, trên đường toàn dừng chân ở hoang đảo.”

Chu Nguyên Hạo đáp: “Hiện tại thuyền đã rời khỏi đảo Thiên Đường, trưa mai sẽ đến đảo Thanh Quang, chúng ta sẽ xuống đảo Thanh Quang, đến lúc đó tôi sẽ gọi chú Trịnh đưa trực thăng đến đón chúng ta.”

Tôi đột nhiên cạn lời, đây là sự khác biệt giữa tư tưởng của người có tiền và người không có tiền, tôi còn đang lo lắng không có nơi nào để đi thì người ta đã trực tiếp điều một chiếc trực thăng đến.

Chính ngay lúc này, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh sống lưng, Chu Nguyên Hạo gọi lớn: “Lăng Lăng, cẩn thận!” Còn chưa dứt lời, roi điện đen của anh ấy đã quất qua, đánh vào chiếc gương sau lưng tôi.

Trong chiếc gương bất thình lình xuất hiện một người đàn ông lạ mặt toàn thân mặc đồ đen, chiếc roi da quất qua làm chiếc gương vụn nát, người đàn ông đó cũng biến mất.

Đồng thời, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra không tiếng động, người đàn ông mặc đồ đen đó đang đứng trước cửa, gương mặt hắn ta rất mờ nhạt, dường như không nhìn rõ được diện mạo, hắn bổ nhào về phía chúng tôi.

Tôi rút ra ba tấm bùa trấn áp ma, miệng đọc thần chú, ném về phía hắn, ba tấm bùa vây quanh thân thể hắn, một tiếng cháy “soạt” vang lên, động tác của hắn cũng bị chậm lại.

Đây lại là một ác ma!

Bím tóc của Chu Nguyên Hạo đánh qua, quất lên người của người đàn ông kỳ lạ thật mạnh, người đàn ông mặc đồ đen bị chia năm xẻ bảy, áo choàng đen phát nổ, một tiếng “soạt”, một đống máu thịt rơi vụn trên sàn.

Tôi nhìn qua, đống đó toàn bộ đều là nội tạng, tim, gan, thận, thậm chí là nhãn cầu, không khí đầy mùi máu tanh kỳ lạ và mùi nước khử trùng kỳ quái, cả căn phòng chẳng khác gì địa ngục.

Đống nội tạng và máu bắt đầu thấm hút trên sàn, rất nhanh đã không còn thấy dấu vết gì, mà tấm gương bị Chu Nguyên Hạo đánh vỡ cũng khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Chúng tôi lập tức rời khỏi phòng, đi thang máy quay lại phòng cao cấp ở tầng trên cùng, bữa tiệc ngoài trời tại bể bơi vẫn đang tiếp tục.

Những cô gái trẻ tuổi đã chơi đến mức hò hét lên, ngay cả những chiếc bikini ít vải như thế cũng cởi sạch ra, khỏa thân bơi dưới hồ, hơn nữa những người đàn ông ở đó cũng nhảy theo xuống hồ bơi, cùng các cô gái chơi đùa, cảnh tượng đó muốn bao nhiêu phóng đãng liền có bấy nhiêu.

Chu Nguyên Hạo gọi điện cho chú Trịnh, nói chú Trịnh điều tra kỹ lưỡng lý lịch chiếc du thuyền hiệu Will này.

Rất nhanh chú Trịnh đã gửi tài liệu điều tra qua, đây là chiếc du thuyền do Pháp kiến tạo, ra mắt vào cuối những năm tám mươi, từng được mệnh danh là thành phố Las Vegas di động trên biển, nhận được sự tán dương của toàn thế giới.

Nhưng không ai ngờ tới, thuyền trưởng của chiếc du thuyền hiệu Will lúc bấy giờ lại có thể làm ra những chuyện xấu xa mờ ám với thủ đoạn vô cùng gian ác.

Thuyền trưởng lúc đó là người Bỉ, tên là Hasat, lúc mới bắt đầu, ông ta thu nhận thuyền viên tạm thời ở những vùng nghèo khổ, đợi đến vùng biển quốc tế, liền nhốt bọn họ ở một phòng đặc biệt dưới đáy thuyền, mổ xẻ bọn họ ngay khi còn sống, lấy cắp nội tạng của bọn họ đem bán ra toàn thế giới.