Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 115




“Đợi đã.” Tôi giơ tay lên và nói: “Chủ nhiệm Đồng, rốt cuộc sự thật là gì, thầy vẫn chưa làm rõ sự việc đã muốn tịch thu bằng cấp của em, điều này không chính đáng lắm thì phải?”

Chủ nhiệm Đồng nói: “Vừa nãy không phải em đã thừa nhận là em có đánh bạn hay sao?”

“Em thừa nhận lúc nào ạ?” Tôi giang hai tay nói: “Em chỉ nói rằng em không có gì để trình bày, chứ không hề nói em đánh bạn học cơ mà.”

Chủ nhiệm Đồng tức giận nói: “Em còn giảo biện nữa à!”

Tôi lấy điện thoại ra, đây là điện thoại bảo mật mà Chu Nguyên Hạo tặng tôi. Nhìn bề ngoài nó chẳng khác những chiếc điện thoại thông thường là mấy, nhưng thực ra nó có rất nhiều chức năng. Nó có camera lỗ kim, hiệu ứng ghi hình rất tốt.

Tôi mở video ra, giơ nó ra trước mặt chủ nhiệm Đồng. Trong hình là Vương Khánh đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, Đường Khê Lam thì túm tóc tát cô ấy, miệng thì mắng chửi thậm tệ, còn Tôn Nhã ngồi ở bên hút thuốc, hết lần này đến lần khác ra lệnh cho Đường Khê Lam đánh cô ấy.

Chủ nhiệm Đồng nhất thời ngơ ra, Đường Khê Lam vội vàng lao đến chỗ tôi giật lấy chiếc điện thoại nhưng tôi nhanh chóng xoay người, cô ta nhào tới rồi ngã sõng soài trên sàn nhà, mãi không đứng dậy được.

Thầy Bành Liễu Phi ngạc nhiên khó tin nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Tôn Nhã: “Tôn, Tôn Nhã, đây là em sao?”

Tôn Nhã lập tức gào lên: “Không phải em, chắc chắn không phải là em. Video là giả, là giả!”

Tôi nhếch miệng cười, nói: “Đây là video được quay với độ phân giải cao 1024P. Hay là để tôi đăng lên mạng để dân mạng phân tích xem đây rốt cuộc là thật hay là giả nhé?”

“Không được!” Chủ nhiệm Đồng và Tôn Nhã cùng lúc hét lên. Tôi nhìn thầy Đồng, thầy ấy ho khan hai tiếng: “Bạn học Khương Lăng, chuyện này không cần làm to. Dù sao chuyện này cũng làm tổn hại đến danh tiếng của trường học, em cũng là học sinh của trường, điều này cũng vô cùng bất lợi cho em, đúng không?”

Tôi giả bộ ngây thơ nói: “Em rõ ràng là có ý tốt, bảo vệ bạn học bị bắt nạt, lại bị gán tội hành hung bạn học, còn bị xử phạt, thu hồi bằng cấp. Em bị oan như vậy, lẽ nào không được quay video gửi đi khiếu nại hay sao ạ?”

Chủ nhiệm Đồng vội vàng nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Đây là bạn Tôn Nhã và Vương Khánh trêu đùa nhau thôi mà.”

“Vậy sao?” Tôi nhìn thầy ấy nói: “Em thật ngốc quá, chủ nhiệm Đồng, em không biết đây là hiểu lầm đó, hay là cứ để cư dân mạng phân xử xem thế nào nhé?”

Chủ nhiệm Đồng lo lắng, chừng mắt nhìn thầy Bành Liễu Phi. Gia thế của thầy Bành Liễu Phi cũng không xuất sắc, sớm đã bất mãn với chủ nhiệm Đồng rồi, thầy lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Đồng, nếu đã biết rõ chân tướng sự việc rồi, có phải chúng ta nên thưởng phạt phân minh không?”

Tôn Nhã dùng ánh mắt cầu cứu thầy Bành Liễu Phi, nhưng thầy ấy thậm chí chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái.

Chuyện này anh ta nằm không cũng trúng đạn, anh ta và Vương Khánh chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, chỉ là Vương Khánh rất có năng khiếu hội họa. Vì vậy anh ta cũng đặc biệt chú ý đến em ấy, không ngờ Tôn Nhã mượn cớ này gây khó dễ với Vương Khánh, đây không phải đặt anh ta lên lửa nóng hay sao?

Chủ nhiệm Đồng do dự nói: “Chuyện này… cứ như vậy đi, đều là hiểu lầm cả, để Tôn Nhã xin lỗi các em một tiếng.”

Tôi nghiêm khắc nói: “Dựa theo điều số 25 trong quy định của trường, gây gổ hành hung bạn học, gây nên hậu quả nghiêm trọng thì sẽ bị tạm dừng việc cấp bằng chứng chỉ. Chủ nhiệm Đồng, nếu không thực hiện đúng theo quy định thì còn gọi gì là luật nữa? Sau này thầy sẽ quản lí học sinh như thế nào đây?”

Chủ nhiệm Đồng lần này không còn cách nào khác, nhưng ông không dám trừng phạt Tôn Nhã. Nếu không cha cô ta là Chủ tịch Hội đồng giáo dục có thể đuổi ông ta đi bất cứ lúc nào.

“Ui da.” Thầy ấy đột nhiên ôm bụng: “Bệnh, bệnh đau ruột thừa của thầy lại tái phát rồi, chuyện này để sau hẵng nói, ai da, đau chết mất thôi, thầy phải đi bệnh viện!”

Thầy ấy vừa nói vừa ôm bụng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã chạy mất hút, tôi mặt đầy hắc tuyến: “Thầy ấy chạy cũng nhanh thật đấy.”

Tôi liếc nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tôn Nhã, giơ điện thoại trong tay: “Nếu để tôi lần nữa nhìn thấy cô bắt nạt bạn học, cô cũng biết hậu quả của mình rồi đúng không?”

Tôn Nhã nghiến răng trừng mắt nhìn tôi, hận không thể róc xương lột da tôi. Tôi cũng trừng mắt nhìn lại cô ta nói: “Tôi chính là thích nhìn cái dáng vẻ không ưa tôi, nhưng lại không làm gì được tôi của cô lắm đấy.”

Khi tôi bước ra khỏi văn phòng, đằng sau truyền tới tiếng hét không cam tâm của Tôn Nhã và tiếng đồ đạc bị đập vỡ. Thầy Bành Liễu Phi đuổi theo, giơ ngón tay cái với tôi: “Khương Lăng, em làm tốt lắm.”

Tôi cười: “Thầy Bành, nhờ thầy đứng ra nói chuyện với chủ nhiệm Đồng, Vương Khánh phải chuyển ký túc ngay lập tức.”

Bành Liễu Phi nói: “Yên tâm, thầy sẽ xử lí mọi việc.”

Khi trở về ký túc xá, Vương Khánh vẫn còn đang ngủ say, xem ra cô ấy đã phải chịu khổ sở nhiều rồi.

Có những lúc tôi nghĩ, nếu như mình không gặp được Chu Nguyên Hạo, không đi trên con đường tu luyện, vận mệnh của tôi liệu có giống với Vương Khánh hay không?

Lúc tôi đang mải mê suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Lâm Khả Khanh gọi tới, giọng điệu có phần lo lắng : “Khương Lăng, Tống Anh về kí túc xá chưa?”

“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi

“Vừa nãy mình nghe nói có người nhìn thấy ngoài cổng trường Tống Anh bị vài người đàn ông lạ mặt đưa đi, mấy người đó nhìn không giống người tốt đâu…” Lâm Khả Khanh có vẻ đang rất hoảng sợ.

Bây giờ cô ấy đang ở trên sân tập, tôi bảo cô ấy đừng quá lo lắng, đừng đi đâu cả, tôi lập tức đến đấy.

Trời đã khuya, trên sân tập vắng teo không một bóng người, Lâm Khả Khanh đang ngồi một mình dưới cái xà kép. Nhìn thấy tôi, cô ấy liền chạy ào tới, hốc mắt đỏ hoe.

Tuy rằng cô ấy là người khá lãnh đạm, những dẫu sao cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, gặp phải chuyện như vậy chắc chắn sẽ sợ hãi.

Tôi đợi đến lúc Lâm Khả Khanh bớt hoảng loạn, bảo cô ấy kể lại cho tôi đầu đuôi câu chuyện.

Lúc hơn 7h tối khi buổi huấn luyện kết thúc, Lâm Khả Khanh vì hôm nay biểu hiện không được tốt nên bị huấn luyện viên bắt ở lại tập cùng 1 vài bạn học khác, đến cơm tối còn chưa ăn.

Tống Anh liền nói rằng phía sau cổng trường có cửa hàng bán bánh rán rất ngon, liền đi mua 2 cái, đợi đến khi Lâm Khả Khanh tập xong thì cùng ăn.

Lâm Khả Khanh tập xong thì cũng 8 giờ rồi mà Tống Anh mãi vẫn chưa quay lại, cô ấy có chút lo lắng liền đi ra sau trường tìm. Kết quả là chủ cửa hàng bánh rán đó nói rằng vừa nãy có 1 cô học sinh bị một nhóm người đàn ông lạ mặt bắt đi, cô gái ấy có vẻ ngoài rất giống Tống Anh.

“Khương Lăng, cậu nói xem, liệu đó có phải là cái người tên là anh Hạ ở nhà ăn hôm qua không?” Lâm Khả Khanh lo lắng hỏi

Tôi an ủi cô ấy vài câu, bảo cô ấy về nghỉ ngơi, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Tôi còn kể cho cô ấy chuyện của Vương Khánh, nhờ cô ấy chăm sóc cho Vương Khánh.

Sau khi đưa cô ấy về, tôi lập tức gọi điện cho thầy Bành Liễu Phi, hỏi thầy ấy về chuyện của Cậu Hạ. Thầy Bành vừa nghe đến Cậu Hạ, lập tức cau mày.

Hóa ra là Cậu Hạ tên đầy đủ là Hạ Thanh Lục, xuất thân từ xã hội đen, anh ta có 1 người anh trai tên Hạ Thanh Vũ, đó là một đại ca có tiếng trong giới xã hội đen, thuộc nhóm Báo Đen.

Hạ Thanh Lục ỷ vào tiếng tăm của anh trai mà diễu võ dương oai trong trường, không ai dám động đến anh ta. Lần trước trong nhà ăn có 1 bạn học giành chỗ với anh ta, vậy mà hôm sau bị anh ta cho vào bao tải đánh đập dã man, bầm tím mặt mũi. Hơn nữa, những vụ hành hung như vậy cứ ba ngày lại xảy ra một lần, gọi cảnh sát cũng vô ích, cuối cùng thì bạn nam đó không còn cách nào khác, đành phải bỏ học.

Lại là bọn Báo Đen sao?

Tôi cảm thấy có chút đau đầu, vốn dĩ tưởng rằng trường học là một nơi văn minh, đẹp đẽ nhưng không ngờ trường đại học bây giờ đã trở thành một cái thùng lớn bị ô nhiễm, đâu đâu cũng có sự hống hách và bắt nạt.

Tôi hỏi thầy Bành Liễu Phi liệu có biết Hạ Thanh Lục sống ở kí túc xá nào không, nhưng thầy Bành khuyên tôi đừng hành động hấp tấp, thầy sẽ tìm cách. Tôi rất sốt ruột, dù sao Tống Anh cũng là một cô gái trẻ, rơi vào tay của những người đó. Nếu như chậm một phút, có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.

Tôi chợt nhớ ra trường của chúng tôi có bảng tin điện tử, bảng tin này rất phổ biến, giáo viên và học sinh đều thích trò chuyện và giao lưu trên web này.

Vì vậy tôi đã lên diễn đàn đăng bài viết treo thưởng, hỏi xem ai biết Hạ Thanh Lục đang ở đâu, và phần thưởng là ba triệu đồng.

Không ngờ tôi vừa đăng bài đã có người trả lời, tên đăng nhập là một dãy số, nhìn cái là biết ngay là tài khoản vừa mới lập.

Người đó nói rằng, Hạ Thanh Lục sẽ uống rượu và chơi bi-a ở quán Ghost Bar vào mỗi tối thứ ba, chơi đến tận khuya.

Tôi nhanh chóng chuyển tiền, lập tức lái xe đến Ghost Bar.

Quán này cách Học viện Mỹ thuật tầm sáu con đường, nằm trong con hẻm nhỏ, thường là nơi hỗn tạp, nghe nói đám anh em của anh ta thích nhậu nhẹt ở đây lắm.

Tôi đậu xe ngoài ngõ, trong ngõ có mấy người đang hút thuốc, tôi lướt qua họ một cách thản nhiên, bước vào quán.

Quầy bar được chia thành hai tầng, tầng dưới là nơi uống rượu, tầng trên là sảnh bi-a với vài bàn bi-a.

Tôi không quan tâm đến ánh mắt của những người đang uống rượu đó, tôi đi thẳng lên tầng hai và thấy Hạ Thanh Lục đang chơi bi-a với một người đẹp có thân hình nóng bỏng.

Tôi đi thẳng tới, nắm lấy cổ anh ta, đẩy anh ta vào tường, nói với giọng sắc lạnh: “Anh đã đưa Tống Anh đi đâu rồi?”