Nhật Ký Thuần Hóa Phu Quân

Nhật Ký Thuần Hóa Phu Quân - Chương 15




Cũng là nhờ Hòa chưởng quầy tử tế, làm bừa [1] mà cũng giúp bọn họ ra khỏi thành.



Mộ Dung phủ, danh gia vọng tộc nổi tiếng cả nước, nhiều con cháu thuộc ba bộ sáu viện, thậm chí từng đổ máu, lãnh đạo quân đội. Nhưng đại tướng quân, Mộ Dung lão thái gia, biên giới vừa yên bình, lập tức tháo binh phù [2] trả thánh, tự xin từ quan.



Biết tiến biết lùi, hiểu thời thế, cẩn thận, thế mới thành danh gia vọng tộc đứng đầu.



Cho dù Uyển thành ở xa nhưng nghe thấy tên thì vẫn như nghe thấy tiếng sấm bên tai. Lúc kiểm tra cũng chỉ hơi nhấc rèm lên, mắt cũng không liếc một cái, đã cho ra khỏi thành.



Cho khám xe ngựa của Mộ Dung phủ đã là nể mặt mũi lắm rồi, nếu thật sự kiểm tra thì đúng là không biết thẹn, không có đầu óc.



Ngân Tâm đi tìm hiểu tin tức chui vào xe ngựa, nhỏ giọng nói, “Công tử, thiếu phu nhân… Nghe nói quân phản loạn của Sở Vương thua trận nhưng trốn thoát… Trong thành ngoài thành đều rất căng thẳng…”



Nét mặt Dung Tranh trở nên rất tệ. Mộ Dung Xán hiểu, nắm chặt tay hắn để cổ vũ. Lúc này mới phát hiện tay nàng đã sớm lạnh lẽo.



“… Nàng về nhà đi.” Dung Tranh vuốt ve bàn tay lạnh như băng của nàng.



“Không kịp nữa rồi.” Mộ Dung Xán thản nhiên nói, “Từ lúc chàng nhúng tay vào, Lý gia đã không thể tránh bị liên lụy.”



“Ta là nói…” Giọng Dung Tranh run rẩy, “Nàng trở về Mộ Dung phủ đi.”



Mộ Dung ngước lên nhìn hắn, cười như không cười, “Chàng muốn bỏ ta?”




“Không phải!” Dung Tranh véo tay nàng một cái thật mạnh, “Nàng không hiểu! Ta… ta… không ai dám gây chuyện với Mộ Dung phủ. Nàng sẽ không sao… Nhất định không sao…”



Đồ đần, đồ ngốc, suốt ngày gây họa.



Nhưng nàng cũng không hiểu vì sao mà lòng nàng vẫn tha thứ. Thích hên ghét xui, con người thường vậy. Nhưng có một số thứ còn hơn cả thường tình.



Nếu hắn muốn xe ngựa quay về Uyển thành, giao người này cho tri huyện… Có lẽ nàng không thể nói Dung Tranh sai, nhưng nàng tuyệt đối không muốn sống cùng hắn.



Hết cách rồi, mình là một người trọng đạo đức. Mộ Dung Xán tự trào phúng. Coi trọng đạo đức hơn ái tình. Nàng có thể chịu được công tử bột thụ cặn bã ngu ngốc, nhưng không thể chịu nổi nhân cách ti tiện, vi phạm lương tri… Hô hấp cùng một không khí với người đó là một loại sỉ nhục.




Đạo lý về đúng sai vốn không thể mập mờ.



“… Hắn không tạo phản.” Dung Tranh lén nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng, “Ai lại đưa mười gia tướng đi tạo phản? Độ khó quá cao…”



“Uyển thành rất xa kinh thành, ta biết.” Mộ Dung Xán bình thản nói.



“Hơn nữa, hắn, hắn không thể…” Giọng Dung Tranh càng nhỏ hơn, “Hắn có nửa huyết thống hoàng tộc… Không thể nào…”



“Nhưng hắn biết đưa binh đi đánh trận.” Mộ Dung Xán nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ về hướng kinh thành, “Là vị giỏi dùng đao nhất.”




Sau đó bọn họ không nói gì tiếp, chỉ bảo vệ Sở Vương đang hôn mê bất tỉnh.



Sự việc đã đến mức này, Dung Tranh cũng thật sự lo lắng. Hắn xin Mộ Dung Xán ở lại chăm sóc Sở Vương, bản thân thì về nói dối bà nội và bố.



Nếu Mộ Dung Xán đã bôi đen hắn thành như vậy, hắn cũng vui vẻ đáp lễ. Tóm lại, hắn nói đầy ẩn ý, Liễu di nương có thai, thất thiếu phu nhân uất ức sinh bệnh, hắn cũng cảm thấy để con vợ lẽ sinh ra trước con của vợ cả là rất khốn nạn, cho nên muốn cùng thất thiếu phu nhân đến thôn trang ở một thời gian, cũng tiện tập trung đọc sách, tiện để sang năm thi khảo.



Không thể không nói rằng tiểu thụ cặn bã ngu ngốc cũng có đầu óc, đáng tiếc toàn dùng để nói dối bà nội của hắn. Lão phu nhân bị lừa đến không phân biệt được nam bắc, chẳng những đồng ý tự mình chăm sóc Liễu di nương, còn cho hắn và thất thiếu phu nhân đi nghỉ mát.



Lão gia vẫn luôn cảm thấy Mộ Dung thiếu phu nhân là người con dâu khiến ông tâm đắc nhất, bèn như thường lệ, phồng mang trợn mép với Dung Tranh, muốn hắn nghe nhiều lời khuyên của thất thiếu phu nhân hơn, rồi để người đi.



Thế là Lý thất công tử bình an qua cửa, lừa dối tất cả những người trong nhà. Mãi đến rất lâu sau này, lão gia và lão phu nhân mới biết đầu của cả nhà đã treo lủng lẳng bên thắt lưng thằng nhóc này lâu đến vậy…



- Chú thích:



[1] Làm bừa: nguyên bản là “đánh bậy đánh bạ”, nghĩa là làm việc mà không suy nghĩ trước.



[2] Binh phù: thứ tướng quân dùng để điều binh khiển tướng, chắc giống kiểu lệnh bài ấy.