Lộp bộp!
Từng hạt mưa rơi xuống nặng nề đánh lên mái tôn che phía trên trạm chờ xe buýt, Minh Dạ chán nản ngồi trên ghế dài liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay. Bây giờ đã gần mười một giờ tối, có lẽ hắn đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng của hôm nay.
Nhìn cơn mưa chậm rãi chuyển nặng hạt tầm tã xối xuống, nhanh chóng làm con đường cùng mọi vật xung quanh trở nên ẩm ướt. Cái lạnh lẽo khi trời về đêm cùng với cái lạnh lẽo của cơn mưa nặng hạt ngoài kia như hoà với nhau.
Minh Dạ khẽ rùng mình xoa xoa cánh tay mình, hôm nay lại là một ngày bình thường xui xẻo của hắn...
Hắn không chờ nữa, chấp nhận sự thật mà đứng dậy thử gọi taxi xem giờ này có may mắn bắt được một cuốc xe để về nhà hay không, từ chỗ hắn làm về tới nhà chắc cũng mất tầm ba tiếng đồng hồ, cho nên việc lội bộ về nhà trong trời mưa như này là không có khả năng.
Bên đầu dây kia sau tiếng chuông dài đằng đẵng rốt cuộc bắt máy, Minh Dạ hơi hơi thẳng lên lưng lấy lại tinh thần, hướng bên đầu dây lịch sự hỏi.
" Alo? Có thể cho tôi một chiếc taxi đến đường X được không ạ? "
[ Ngay bây giờ sao thưa ngài? ]
Trả lời hắn ở phía bên kia là một giọng nữ kèm với tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên, Minh Dạ theo phản xạ hơi gật đầu, sau đó dường như nhận ra mình đang nói chuyện điện thoại mới xấu hổ lên tiếng.
" Phải, ngay bây giờ. "
[ Ngài đợi tôi một chút. ]
Minh Dạ lại ngồi xuống ghế dài, mưa vẫn còn lộp bộp không ngừng phía bên trên mái tạo nên một bản nhạc giao hưởng không mấy vui vẻ, ít ra thì đối với một kẻ hay xui xẻo như hắn cho là vậy. Ai lại thích trời mưa ập đến khi bản thân định về nhà, và còn bị lỡ chuyến xe buýt trong đêm khuya như này chứ?
[ Thật ngại quá... ]
Cô gái bên đầu dây phía bên kia rốt cuộc lên tiếng, Minh Dạ bất giác giật mình ngồi thẳng lên sống lưng, hắn day nhẹ giữa mày mệt mỏi vì thói quen đáng chết này của mình.
[ Hiện tại chiếc taxi cuối cùng vừa có khách đi đến thành thành phố Z vài phút trước, nếu ngài muốn gọi xe có lẽ sẽ phải chờ thêm nửa tiếng mới có xe đến. Không biết ngài muốn như thế nào ạ? ]
Minh Dạ khẽ thở dài, trong lòng đã nói quả nhiên là thế. Hắn cười trừ, lễ phép nói: " Cảm ơn, tôi đã biết. Có lẽ tôi không đặt xe nữa, chúc một buổi tối tốt lành. "
[ À vâng, chúng tôi xin lỗi vì sự cố này. Chúc ngài một buổi tối tốt lành. ]
Minh Dạ nhấn cúp máy sau khi nói tạm biệt sau đó đứng lên lần nữa, hắn cầm lấy cặp sách một quai đeo chéo qua người, vươn bàn tay ra bên ngoài xem thử mưa có ngớt hạt chưa dù hắn biết hành động này khá là ngu ngốc. Mưa trắng xoá, âm thanh hạt mưa vẫn đánh xuống như cười nhạo hắn, Minh Dạ rút về tay hít một hơi. Muuf đất ẩm ướt cùng hương vị lạnh lẽo của đêm đen xông vào mũi, cũng không quá tệ...
Hắn nghĩ như vậy, cho tới khi nhận ra rằng hắn không mang theo ô, dự báo thời tiết nói hôm nay trời không mưa, chỉ có gió nhẹ cả ngày.
" Đúng là không thể quá tin vào dự báo thời tiết được... "
Hắn lầm bầm, hai tay cầm lấy cặp sách giơ lên đầu hướng bên ngoài chạy ra. Từng hạt mưa nặng nề vồ đánh vào mặt hắn, cảm giác đau rát lạnh lẽo làm mờ đi tầm nhìn của Minh Dạ. Chạy trong mưa không phải là điều hay, còn rất dễ dàng làm bản thân bị thương nhưng hắn cũng không phải kẻ điên khùng thong thả đi dưới cơn mưa lớn như này, nếu có cũng không phải hiện tại.
" K...Khoan! C...Chờ...đã! "
Sau khi chạy một đoạn đường từ nơi hắn làm đến trạm xe buýt khác được xem là "gần nhất", Minh Dạ hồng hộc thở không ra hơi vô vọng kêu gọi chuyến xe buýt cuối cùng chậm rãi lăn bánh rời trạm.
" Khoan...Khoan!...Chờ...Chờ tôi...với!... "
Tài xế không nghe được lời hắn kêu gọi, có thể là do tiếng mưa quá lớn hoặc là do tiếng của chính hắn quá nhỏ không thể đấu thắng với âm thanh gào thét kia. Minh Dạ rốt cuộc chạy không nổi dừng lại ở trạm chờ, buông xuống cặp sách chống hai tay vào hai đầu gối, khom lưng thở hổn hển.
Phải công nhận, hôm nay là ngày sinh nhật tồi tề nhất của hắn!
Hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi của Minh Dạ, không ai nhớ cũng sẽ không có người tổ chức bất ngờ cho hắn, đơn giản vì hắn chỉ có một mình... Nhưng hắn đã quá quen với việc đó thậm chí còn không chắc có phải hôm nay hay không... Bởi vì Minh Dạ là trẻ mồ côi, hắn không biết bản thân tên gì, không biết cha mẹ chính mình là ai, ý thức đầu tiên hắn có về thế giới này chính là bản thân được mang đến trại trẻ mồ côi. Viện trưởng của trại trẻ mồ côi đó nhận Minh Dạ làm con nuôi, cái tên này cũng là do bà ấy đặt cho hắn, cả cái gọi là sinh nhật cũng được lấy cho.
Minh Dạ ngẩng đầu nhìn trời đêm u ám nặng nề trút xuống từng cơn lạnh buốt đánh lên mặt hắn, thấm vào mắt hắn làm hắn sinh đau. Hắn đột nhiên nhớ đến ngày viện trưởng hỏi hắn về cái tên chính mình, hôm đó trời đêm rất đẹp, đầy sao lấp lánh thắp sáng cả vùng trời.
Viện trưởng vuốt ve tóc hắn, nhẹ nhàng vỗ về lấy lưng hắn. Bàn tay già nua ấm áp làm hai mắt Minh Dạ đỏ hoe, vì tính cách quái dị của chính mình không ai yêu quý, bọn trẻ luôn tìm cách xa lánh Minh Dạ. Những lần như vậy, viện trưởng sẽ hiền từ an ủi hắn...
" A Dạ của mẹ, con biết vì sao mẹ lại đặt cho con cái tên Minh Dạ hay không? "
" Tại sao ạ? "
" A Dạ, ngày mẹ nhìn thấy con cũng là trong một đêm đầy sao rực rỡ như này, con giống một thiên thần nhỏ hạ phàm ngủ say trên đám cỏ. Mẹ tự tay nuôi dưỡng con, đến hiện tại mẹ cũng đã già, cho nên mẹ mong muốn sau này nếu mẹ không còn trên cõi đời này nữa thì A Dạ của mẹ sẽ không bị đêm tối làm cho sợ hãi, sẽ có ánh sáng đến thay mẹ yêu thương con, dù không có đi nữa thì con vẫn có thể tự làm bản thân toả sáng trong đêm. Minh Dạ, dù cho đêm tối vẫn có thể rực rỡ ánh sáng. "
Là vậy sao...
Một hồi ức đẹp, Minh Dạ nghĩ. Đã lâu rồi hắn không nhớ về lúc nhỏ, khoảng thời gian ở bên viện trưởng.
Bây giờ trong một đêm mưa tăm tối như này lại nhớ về cái tên của chính mình, nực cười biết bao nhiêu. Liệu thật sự có người sẽ đến vươn tay về phía hắn, làm ánh sáng dẫn đường cho chính mình sao?
Nhìn lại cuộc đời nhạt nhẽo bình dị trôi qua của chính mình, Minh Dạ lắc đầu cười trừ. Làm gì có đâu...
Bỗng có một luồng ánh sáng đâm thẳng vào mắt hắn, Minh Dạ theo phản xạ vươn hai tay che lại mặt ngăn lại ánh sáng, qua khe hở hai bàn tay nhìn một chiếc xe chở hàng lớn trượt khỏi làn đường quẹo hướng chính mình, ánh đèn đường lờ mờ hất vào cửa kính chiếu lên tài xế đang ngủ gật trong xe.
" F***!!! "
Hơn mấy mươi năm cuộc đời, Minh Dạ lần đầu tiên văng ra câu thô tục như vậy.
Rầm!!