Đối với kế hoạch của Bạch Ly mấy người bọn họ không có ai phản đối cả, đều ứng tiếng bảo đã biết.
Vì để nhanh chóng hoàn toàn kế hoạch Bạch Ly đã lập ra, buổi chiều hôm đó bọn họ liền tiếp tục đi gặt lúa.
Dù sao lúa phải phơi một ngày mới có thể sát trấu được nên họ quyết định phơi được nhiêu thì phơi, trừ khi không còn chỗ để phơi nữa mới thôi.
Buổi chiều, hai người Baron và Bạch Ly nhận nhiệm vụ đi hốt đất sét về làm cối sát trấu, còn bốn người Lealia thì đến cánh đồng cắt lúa. Sáu người hợp lực cả một buổi, cuối cùng cũng đem cái sân của Bạch Ly toàn bộ lấp kín, chỉ chừa đường đi.
Thời tiết ở Thế Thủ phân chia rất rõ ràng, nắng là nắng, mưa là mưa, thế lại thành điểm lợi cho họ. (2)
Bởi vì cánh đồng lúa vàng kia nằm ở bên ngoài bộ lạc nên chẳng có mấy người để ý đến động tác của sáu người bọn họ lắm. Người biết thì chỉ tò mò tí rồi cũng ném ra sau đầu vì chẳng mò được manh mối gì. Rốt cuộc sau ba ngàn năm, cư dân của Thế Thú vẫn là rõ ràng mảnh đất họ đang sống có rất nhiều thứ kỳ lạ có thể ăn, quan trọng là họ có phát hiện ra được không thôi. Mà họ cũng không có khái niệm một người vì mọi người. Rốt cuộc thú nhân vẫn là một cá thể thích độc lập, đến mức ấu tể vừa trưởng thành liền bị ném ra ngoài tự sống là hiểu rồi. Sống bầy đàn chỉ là vì có thể càng sinh tồn tốt hơn thôi.
Loay hoay cả một ngày, ăn cơm tối xong đám người liền giải tán, mạnh ai về nhà người nấy.
Tuy rằng chính mình bởi vì sức yếu nên cũng chẳng có làm gì nhiều nhưng đến tối, sau khi tắm xong Bạch Ly vẫn díu hết cả mắt, vừa dính giường liền nằm bẹp dí. Bé chuột nằm úp sấp trên giường, gốc đuôi hơi vểnh lên, ngọn đuôi thì ủ rủ, bốn cái móng duỗi thẳng ra, xuôi theo người, bẹp mặt xuống nệm giường.
Lúc Baron bước vào nhà trong chính là nhìn thấy cảnh này.
Ánh mắt hắn liền mềm như nước.
Thấy cậu mệt mỏi đến vậy, đêm qua còn quậy rất dữ nên hôm nay hắn không bính cậu nữa. Hắn lách một cái liền biến thành hổ bự nhảy lên giường, đem bé chuột vớt vào lòng, ấp ủ. (D)
Bé chuột có chút éc, chôn trong bộ lông dày của hắn liền chẳng thấy đâu nữa.
Một đỗi sau bên dưới lớp lông liền có tiếng rầm rì rất nhỏ, sau đó lớp lông khế chuyển động, có cục u dần dần đùng lên phía trên, cho tới đi mò đến cổ của hổ bự. Lúc này mới có một cái đầu nhỏ xù xù lộ ra dưới lớp lông, sau đó liền đừng lại ở chỗ lông cổ của hổ bự rồi không động đậy nữa.
"Zzzz..."
Rất nhanh liền ngáy o o.
Đôi mắt màu xanh lam của hổ bự khẽ nhuộm màu nhu tình, móng hổ thật lớn khẽ vỗ vỗ cục u chỗ cổ, cảm nhận cảm xúc phập phồng mà tâm tình tốt khỏi nói.
Nhưng chỉ giây sau, khi tất cả đều chìm vào bóng tối, xung quanh chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ của bé chuột nào đó, biểu tình của con hổ bự kia liền thay đổi, trở nên lạnh lùng nguy hiểm. (1)
Đợi chừng một đỗi, khi xác định bé chuột trong lòng đã hoàn toàn ngủ say, hổ lớn khẽ vứt một cái, không tiếng động liền rời khỏi giường.
Sau đó hắn liền lấy một tấm da thú phủ lên trên người bé chuột bởi vì bất giác mất đi hơi thở của hắn mà bất an ngọ nguậy. Tấm da thú lớn thay thế cho hắn, nhanh chóng dỗ dành bé chuột chìm vào giấc ngủ lần nữa. Rõ ràng lớn lên thô kệch như vậy nhưng từng động tác của hắn đều quá đỗi dịu dàng. Mỗi cái ánh mắt nhìn bé chuột trên giường đều như chất chứa vô vàn ôn nhu.
Làm xong mọi thứ rồi hắn mới không tiếng động rời khỏi căn nhà.
Đêm khuya trời tối, khi ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ, giữa bóng tối lại có một tia sáng lóe qua, nhanh chóng lướt đi trong màn đêm âm u, hướng về một nơi nào đó bên trong bộ lạc.
Tưởng như vô tung vô ảnh, không hề kinh động bất cứ một ai.
Quả là vậy, nhưng thật chất đâu đó phía trên tầng mây thật cao lại trở nên xao động.
Có điều sự xao động đó lại không hề ảnh hưởng chút nào đến thân ảnh đang lướt đi trong đêm tối kia. Bóng tối lại giống như đang yểm trợ cho hắn, lại như đem cả người hắn hóa thành màn đêm dày đặc.
Hoặc giả, hắn chính là màn đêm đó.
Âm u mù mịt khiến người ta sợ hãi, muốn tránh xa.
Một thân tuyết trắng cũng không cứu nổi sự âm trầm đó.
Rất nhanh, bóng trắng kia đã tiếp cận một căn nhà.
Bên trong căn nhà, Liliana đang đi qua đi lại một cách vô thức, tốc độ càng ngày càng mất khống chế, sắc mặt cũng trở nên vặn vẹo, trở nên dữ tợn không thể che giấu. Mà đâu cần che giấu, thân là á thú nhân đã trưởng thành, Liliana cũng ở một mình cho tới khi tìm thấy bạn đời. Sẽ không có ai nhìn thấy sự điên cuồng trên giương mặt của cậu ta.
Còn vì sao thời điểm này cậu ta lại không đi ngủ mà đi đi lại lại như bị điên thế... Còn chẳng phải là do chuyện sáng nay.
Chính là buổi sáng hôm nay, sau khi bị phụ mẫu mình lôi về nhà, Liliana liền bị cấm túc.
Ban đầu cảm xúc còn chưa ổn định do bị dọa bởi câu nói kia của tế ti Dai, nhưng khi chỉ còn một mình, cảm xúc lắng xuống, tất cả bất mãn, oán hận liền dâng lên, càng ngày càng che đi lý trí của Liliana.
Vì sao mọi chuyện lại như vậy? Ta vốn nên trở nên phong quang vô hạn, được mọi người coi trọng, tại sao lại đến mức đường này?
Liliana nghĩ sao cũng không hiểu nổi, càng không cam lòng.
Cậu ta cho rằng mình vốn nên được thứ tốt nhất.
Đều là tại gã thú nhân Bạch Ly kia!
Tại bọn họ!
Khi oán hận không ngừng kéo tới, ở nơi Liliana không thấy, trái tim cậu ta đã bị bóng tối dần dần che phủ, trở nên âm u, tràn ngập cảm xúc tiêu cực.
Theo cảm xúc đó dần nhiều hơn, trong lòng Liliana chỉ có nghĩ đến hận và thù.
Cậu ta cứ như một tín đồ của Tà Thần.
Những cảm xúc tiêu cực đó khiến cho cậu ta dần đánh mất lý trí, chỉ còn lại sự điên cuồng.
Cậu ta quên mất sợ hãi là gì, quên mất mình bị cấm túc, tông cửa chạy ra ngoài.
Nhưng chính thời điểm thân hình cậu ta nhập vào màn đêm của buổi tối, ác quỷ lập tức hiện thân, dọa cho cậu ta chết đứng tại chỗ.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Liliana, nơi bóng tối âm u mù mịt chứa đựng biết bao thứ không thể nhìn thấy, bản thân Liliana lại giống như đã nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
"Aaaa!!!"
Giây sau, tiếng hét của cậu ta liền phá tan màn đêm.
Âm thanh kia mang theo cảm xúc sợ hãi bàng hoàng, bén ngọn vang vọng trong không trung, đánh thức người trong bộ lạc choàng tỉnh khỏi cơn say giấc.
Trong không trung liền có tiếng động lộn xộn vang lên.
Nơi bóng tối mịt mù có thứ gì đó khẽ chuyển động, giống như là khó chịu bởi âm thanh của Liliana mà cuồn loạn lên.
Liliana đang ôm đầu hét điên cuồng bỗng như bị điểm huyệt, âm thanh liền tắt trong cổ họng. Thế nhưng trạng thái điên loạn vẫn ngự trị toàn thân cậu ta.