Quay qua bên kia, Lealia đã giải quyết xong một gốc rưỡi măng, biến chúng thành lát mỏng hết.
Dưới động tác nhanh nhẹn, càng làm càng thuận tay của Lealia, mỗi lát măng đều có độ dày mỏng đẹp mắt. Một gốc rưỡi măng cắt hết ra được cả một rổ to, đầy vung lên, đủ thấy gốc măng đó to cỡ nào.
"Nhà ta thiếu chậu gỗ, ngươi chạy về lấy đi"
"Được!"
Bạch Ly vừa nói xong Lealia đã định ù tét chạy ra ngoài. Nhưng chạy được đến cổng thì quay lại hỏi: "Còn thiếu gì nữa không?"
Bạch Ly nghĩ nghĩ một chút lại nói: "Lấy một sợi dây leo cùng mấy chiếc lá bự để bịt miệng chậu gỗ."
Lealia ra dấu ý đã hiểu rồi như một cơn gió bỏ chạy.
Bạch Ly liếc thấy có thú nhân nào đó đang ngồi đập lúa đưa mắt nhìn thấy bóng dáng đang chạy biến của Lealia, cậu khẽ nhướng mắt nhưng không nói gì mà chạy đi rửa số măng mà Lealia đã thái.
Rửa xong lại để cho nó ráo.
Lúc này Lia ở bên lò lửa khẽ la lên: "Bạch Ly"
" Tới đây!"
Thì ra nồi cơm của cậu đã bốc hơi nước, vì khí bị ép khá chặt không thể thoát ra nên làm chấn động cả nồi cơm.
Bạch Ly chạy tới, mở nắp nồi.
Một mùi thơm rất không giống với cái gì họ từng nghe thấy trước đây, lại vô cùng đặc biệt chui vào mũi tất cả mọi người theo hơi nước bốc lên.
Bạch Ly vừa mở nắp Lia đã không sợ hơi nước nóng rẩy mà ghé mắt lại nhìn xem.
"Ô!"
Vừa xem vừa mắt tròn mắt dẹp kinh ngạc, Bạch Ly xem chỉ khẽ cười.
Sau khi hỗn hợp giữa nước và gạo trong nồi sôi lên liền tạo thành bọt khí màu trắng sữa không ngừng nổ bùng bụp ở mặt trên.
Lúc này gạo vẫn chưa nở ra, Bạch Ly lấy một đôi đũa, khuấy đều gạo trong nồi
lên.
"Làm vậy để phần gạo dưới đáy nồi sẽ không bị cháy, cơm cũng sẽ chín đều hơn."
"Được rồi, giờ cứ đậy nắp đợi cho nó chín. Trong lúc đó phải đậy thật chặt nắp nồi."
Bạch Ly vừa nói vừa kiếm một khối đá, chặn trên nắp nồi. Sau đó cậu còn khời khời lửa dưới đáy nồi, để lửa ở chế độ vừa nhỏ, thích hợp để nấu cơm.
Nếu không phải nắp nồi làm bằng gỗ là cậu đã rải thêm một lớp than tro nóng lên, như vậy sẽ thúc đẩy quá trình chín đều hơn. Nhưng vầy thôi cũng được rồi.
" Thế này đã được chưa Bạch Ly?"
Lúc này Ivol ở bên kia gọi cậu.
Bạch Ly liền chạy tới. Lia cũng tò mò chạy theo.
Dưới cái nhìn của họ, cái cối tróc cám bằng đá tảng mài thành đã được đặt ngay ngắn trong hố đất. Không đợi Bạch Ly chỉ đạo họ đã đem đất ép chặt xung quanh, cho nên lúc này họ chỉ nhìn thấy trên đất bỗng nhiên lòi ra một cái hố. Vành cối đá chỉ cao hơn mặt đất một chút đủ để người ta nhìn thấy thứ khác biệt, biết ở đây có chỗ không giống mặt đất bình thường.
Cái hố này được Bạch Ly chọn đào ở gần vách nhà của họ. Bạch Ly nhìn cái cối đã hoàn thành, thỏa mãn mà thở ra nói: "Được rồi đó. Sau đó lại làm cho chỗ này một cái mái, đem nó che lại, như vậy lúc làm việc cũng dễ chịu hơn"
Việc làm mái che này đối với thú nhân chẳng là vấn đề gì lớn, có khi họ chỉ mấy một bữa là đã làm xong rồi nên họ không hề có gánh nặng mà ứng một tiếng, đợi có thời gian sẽ làm.
"Vậy giờ chúng ta thử xem"
Bạch Ly vừa nói dứt câu Lia đã không đợi cậu chỉ đạo đã xung phong đi lấy thúng gạo.
Chuột ta chỉ bật cười rồi quay qua vỗ vai thú nhân: "Anh đi lấy cái chày gỗ đi"
Baron gật đầu rồi quay vào trong nhà.
"Gì đó gì đó!?"
Đúng lúc Lealia đi lấy chậu gỗ trở về, thấy họ túm chụm một chỗ liền biết có chuyện để xem liền la oai oái lên rồi chui vào trong. (2)
Trong lúc chen còn không quên chọn chỗ chen, đem thú nhân tính cách trầm ổn ít nói nào đó đẩy ra, không chút áy náy chen vào. (8)
Megan im lặng không nói gì né qua một bên cho cậu chàng chui vào.
Bạch Ly nhịn cười, biểu tình vẫn rất đàng hoàng chỉ huy Lia đổ thúng gạo vào cối.
Cái cối này rất lớn, đủ chứa cả thúng gạo nhỏ duy nhất đã được sát trấu của họ.
Bạch Ly để Baron đứng bên cạnh miệng cối, nói: "Anh thả chày xuống, thả nhẹ thôi, đừng dùng lực. Thử xem"
Cậu sẽ sức lực thú nhân quá lớn, không khéo lại khiến gạo nát bét hết nên cẩn thận căn dặn.
Baron gật đầu, thấy bạn đời bé nhỏ của mình thận trọng như vậy cũng bất giác cẩn thận theo.
Mấy người xung quanh đều vô thức nín thở nhìn chằm chằm vào cái cối dưới đất.
Theo chiếc chày gỗ bự rơi xuống, gạo trong cối thi nhau bắn lên, lắp kín đầu chày gỗ.
Xung quanh nhất thời có chút im lặng một cách khó hiểu cùng nhìn chằm chằm gạo trong cối.
Bạch Ly ngồi thụt xuống, bóc một vóc gạo lên xem thử.
Rất hiển nhiên cách làm này có tác dụng. Mặc dù chỉ mới giã một chày nhưng đã thấy hiệu quả hiện ra rồi. Hạt gạo trên tay Bạch Ly rõ ràng đã có dấu hiệu trắng ra. Lúc hạt gạo chui qua kẽ tay cậu rớt xuống dưới, có chút vỏ trấu rải rắc còn dính lại trên tay cậu.
Cách tróc cảm này mặc dù không thể trách khỏi việc sẽ có một số hạt gạo bị vỡ ra nhưng yêu cầu mà họ muốn đã đạt tới rồi, không có gì phải tiếc nuối cả.
Cái gì cũng phải có tiêu hao mà.
"Được đó anh! Anh cứ tiếp tục giã đi"
Được Bạch Ly ra hiệu, Baron lại cầm cán chày nhấc lên, sau đó lại thả tự do xuống.
Lần này hắn không đợi nữa mà lập đi lập lại động tác này.
Chiếc chày gỗ bự trong tay hắn cứ như không có sức nặng nào, thoải mái mà nhảy nhót trong cối tróc cám.
Dưới sức lực của Baron, một cối gạo rất nhanh đã trắng ra, đẹp ra thấy rõ.
"Được rồi anh"
Bạch Ly thấy đúng điểm thì để hắn dừng lại.
Cậu ngồi xuống, dùng một cái muỗng múc hết gạo bên trong cối bỏ vào rổ. Rổ không có khít hoàn toàn, những hạt tấm chỉ bằng một nửa hạt gạo liền theo những khe nhỏ rớt hết xuống dưới cái lá được được cậu lót ở dưới. Thứ còn lại trong rổ chỉ còn là những hạt gạo vừa trắng vừa mập, óng ánh dưới ánh nắng, như những viên ngọc.
Những người khác kinh ngạc nhìn không rời mắt.
'Oa!"
Lia là người kích động nhất, cậu chàng mở lớn đôi mắt sáng rực, nhìn chăm chăm cái rổ gạo. Tuy rằng vẫn còn chưa ăn thử thứ này ra sao nhưng khi nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt của nó từ lúc là thóc cho tới khi thành gạo, Lia cảm thấy vô cùng thần kỳ. Cứ như một phép thuật của Thú Thần vậy. (3)
Mà người làm ra nó, liệu chẳng phải là sứ giả của Thần?
Tựa như vị truyền kỳ đã từng làm mưa làm gió đại lục thú nhân ba ngàn năm trước.
"Bạch Ly, cậu thật thần kỳ"
Mấy người bị cậu ta bất thình lình kêu lên như vậy thì không khỏi giật mình, rồi lại cảm thấy quả thật là vậy mà không khỏi đưa mắt nhìn Bạch Ly.
Trong khi đó Bạch Ly chỉ cười nhẹ, không chút để tâm nào, nhẹ nhàng dời đi sự chú ý của họ bằng cách: "Lia, nồi cơm còn đang ở trên bếp."
"A!"
Lia lập tức nhảy dựng lên, bung chạy.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng tản đi.
Bởi mặc dù Bạch Ly không nói gì nhưng họ đều đã hiểu ý của cậu. Nếu bản thân cậu đã không xem điều đó là gì thì họ cứ thuận theo thôi.