Đây quả thật là một cái nhắc nhở khiến người ta tỉnh táo ra.
Những người thuộc bộ lạc Gấu Nâu trước đó đều cảm thấy có lý, cũng không hề nghi ngờ tính hiện thực của vấn đề, bởi vì trong mắt họ Jon vẫn là một trong những thú nhân rất mạnh. Thú hình của họ cũng có ưu thế hơn hình hồ.
Trong khi những thú nhân thuộc tộc hổ lại cảm thấy đây quả thật là lời nói mạnh miệng nhất mà họ từng nghe.
Đương nhiên có một sự thật không thể chối cãi là, lễ tuyển chọn tộc trưởng vốn đã rất nảy lửa bởi vì hai bộ lạc đều muốn khẳng định mình mạnh hơn đối phương, lại vì chuyện này mà càng thêm máu chiến.
Chỉ thấy lúc này đôi bên phân làm hai phe, không ngừng lườm nguýt nhau.
Như mấy con thú bị tọng thuốc kích thích.
(4)
Những chuyện này Bạch Ly lại chẳng hề hay biết chút gì.
Lúc này cậu vẫn đang theo Lealia và nhóm á thú nhân đi hái lượm.
Từ khi hai bộ lạc bắt đầu hợp nhất có một sự thật không thể không nhắc đến là phạm vi hoạt động của nhóm á
thú nhân liền trở nên rộng hơn. Các á thú nhân vốn luôn bị giới hạn trong một phạm vi mặc dù phần lớn đều có tính an phận thủ thường, nhưng vẫn có những á thú nhân tài cao gan lớn không khỏi cảm thấy bị gò bó. Lần mở rộng này ngược lại kích thích tinh thần khám phá của họ.
Đại loại phải nói đến Lealia.
Cơ mà....
"Lealia, ngươi đi hơi xa rồi."
"Không sao, vẫn còn trong phạm vi an toàn mà."
"Không, đã đến ranh giới rồi."
"Ẩy, ta biết! Ngươi có thể đừng lải nhải nữa không!"
"..."
Bạch Ly cạn cả lời vì bị đóng cái mác lải nhải.
Cậu mới không phải người thích lải nhải!
Nghĩ thì nghĩ, cậu không nói tiếng nào đi lên kéo cái á thú nhân miệng thì nói đã biết nhưng chân vẫn hướng ra ngoài đi trở vài.
Lealia như bị dẫm phải đuôi la lên oai oái: "Đừng! Đừng! Đừng! Đừng kéo!
"Không phải bình thường ngươi cũng trộm trốn ra ngoài hay sao!? Không cần chối! Đừng tưởng ta không biết!"
"..."
Bạch Ly không chối, cậu chỉ nói: "Ngươi sao có thể so sánh với ta. Lỡ có xảy ra chuyện gì ta còn có thể biến thân rồi chạy trốn, còn ngươi chạy được à."
"Không nói nhiều, trở về cho ta."
Nói rồi cậu kéo Lealia sền sệt trở lại phạm vi bộ lạc. (
Thật sự thì với thân hình đó của cậu, Lealia nếu muốn giãy đều một chút cũng không khó chứ nói chi là bị cậu kéo đi.
Nhưng là Lealia không giãy ra.
Mặc dù cậu ta rất lì lợm nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ... Đương nhiên trước đó vẫn phải la liếm một đổi....
"Được rồi, được rồi mà! Đừng kéo nữa!"
Bạch Ly vẫn mắt điếc tai ngơ tiếp tục lôi người sền sệt.
"Ta chỉ đi xem một chút thôi mà! Đứng ở ranh giới nhìn cũng được mà!"
"..."
Biết ngay người này vẫn chưa từ bỏ ý định. Nói một hồi nhất định sẽ lại dụ dỗ cậu đi ra ngoài. Có biết cậu động tâm lắm không
Tình huống này cũng không phải xảy ra lần một lần hai nên Bạch Ly chẳng thấy xa lạ. Một bên cậu chấn chỉnh chính mình, một bên ý chí kiên định lôi Lealia đi vào.
"ทู่"
Ai biết vừa đi được một đoạn bỗng nhiên tầm mắt cậu khẽ liếc thấy một bụi cỏ nằm phía bên ngoài phạm vi bộ lạc. Cậu không khỏi kêu lên một tiếng, đồng thời cũng ngừng lại bước chân.
"Gì vậy gì vậy!?"
Lealia vừa nghe cậu kêu liền giống như được tiêm máu gà, dồn dập hỏi thăm.
Lúc nhìn thấy cậu nhìn qua bên kia còn muốn chạy đi xem, nếu không phải Bạch Ly vẫn đang kéo cậu ta thì đã để
Lealia chạy qua đó rồi.
Phải biết rằng chỗ đó đã không thuộc phạm vi của bộ lạc.
Mà trước lúc hai bộ lạc hợp nhất, vị trí họ đang đứng cũng không thuộc khu vực an toàn. Đây là lần đầu tiên họ ra ngoài này, đổi với xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Cũng chỉ có hai người họ có gan này. Nhóm á thú nhân của bộ lạc trước mắt đều chỉ dám quanh quẩn ở khu trong
Cái bụi cỏ mà Bạch Ly nhìn thấy mặc dù nằm trong tầm mắt cậu nhưng thực chất lại cách ranh giới an toàn một khoảng không nhỏ.
Cũng không biết tại sao, khoảnh khắc nhìn thấy nó, tận sâu dưới đáy lòng của Bạch Ly giống như có thức gì đó trồi lên mãnh liệt, khiến cho cậu vừa nhìn liền không thể bỏ qua. Cậu có cảm tưởng, cậu biết nó là cái gì.
Nghe có phải rất phi lý không?
Nhưng mà chính cậu không thể chối bỏ được rằng, từ lúc cậu nhìn thấy ghi chép thuộc về đôi bạn đời truyền kỳ của bộ lạc Chim Đại, còn có cả manh mối về bản thân, cậu cứ có cảm giác sâu trong đầu cậu có cái gì đó vốn bị khóa kỹ được mở ra.
"Do la... Lia?"
Cái tên này bật ra trong đầu cậu như một sự hiển nhiên lại khiến chính cậu cũng kinh ngạc chẳng kém.
Chính cậu sau khi nói xong cũng tự hỏi mình, sao mình biết nó gọi là lúa.
Nên khi Lealia ngạc nhiên quá đỗi quay lại nhìn Bạch Ly, chính là thấy người sau cũng một bộ kinh ngạc giống mình thì có chút nghẹn lời.
"Ngươi... Sao ngươi biết?"
Đương nhiên hỏi thì vẫn phải hỏi.
Dù nhận lại là một cái lắc đầu của Bạch Ly.
"Ta không biết."
".."
"..."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một đỗi thật lâu.