Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 146: 146: Nguyên Nhân




Từ lúc bắt đầu dung hợp đến giờ cũng đã trải qua nữa canh giờ, Hàn Đồ đã làm được một nữa.

Quá trình này cũng không tốn nhiều thời gian, nhưng tinh thần lực hao tổn là gấp đôi quá trình tinh luyện. Một không cẩn thận, công sức mấy canh giờ, còn có tất cả dược liệu quý giá đều sẽ mất hết.

Bạch Cửu vẫn không rời mắt khỏi quá trình dung hợp của lão.

Nó có thể giúp lão, nhưng không phải lúc này.

Có lẽ trên con đường tu luyện nguyên lực, nó đi quá dễ dàng, không cần bất cứ cố gắng nào cũng đạt đến. Nhưng trên đan đạo, cả Bạch Dữ cũng không thể nói nó nhàm nhã. Ngược lại, bởi vì không chú trọng tu luyện, nên tất cả thời gian nó đều tập trung vào đan đạo. Con đường tu hành của nó đến nay cũng không đến bốn năm, nhưng thời gian đó nó đều dồn vào luyện đan. Nó biết con đường này không hề dễ đi.

Nó chỉ là may mắn hơn nhiều người khác mà thôi.

Lại qua nữa canh giờ, Hàn Đồ gắng gượng đến cuối, dung hợp được tất cả dược vật tinh túy, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi.

Đùng!

Một đầu gối lão đập mạnh xuống nền tế đàn khiến bụi đất chấn động. Tinh thần lực cạn kiệt khiến tầm mắt lão trắng xóa, lập tức thất thần một tức thời gian. Chỉ một tức này cũng khiến lão tuyệt vọng.

Nhưng lúc lão đã muốn buông tha cho, một mùi thơm nồng đậm đã chui vào mũi lão. Tinh thần lực vốn đau nhức cũng dịu lại. Lão lập tức mở mắt ra.

Trước mắt lão là hình ảnh thiếu niên tỏ ra hào quang tươi sáng, biểu tình chuyên chú mà hoàn thành quá trình kết đan lão không làm được kia.



Từ tuyệt vọng đến hy vọng, đó là con đường tốt đẹp cỡ nào.

"Kết!"

Âm thanh mềm mại của thiếu niên nổ tung nơi hẻm núi.

Phần dược vật tinh túy lóng lánh ánh đỏ như một mặt trời, dưới bàn tay vô hình mà nén lại.

Bùm!

Tiếng vọng trầm đục vang lên, dược hương triệt để bùng nổ, đi cùng với nó là...

"Đan vũ!"

Hàn Đồ kích động hô lên.

Cả hẻm núi bị phong ấn xuất hiện huyễn tượng ngàn năm khó gặp, mưa đan.

Thực chất nó là do đan hương huyễn hóa mà ra.

Nhưng không phải muốn có là có được.

Bạch Dữ nhìn thiếu niên nhỏ nhắn đứng trên đài cao, giữa đan vũ tràn ngập khí tức thần thánh khó mà nói nên lời, khóe môi cũng nhếch lên.

Ầm ầm ầm!

Bầu trời bên ngoài hẻm núi cũng biến đổi, đan vân cuồn cuộn kéo tới. Ngũ sắc lôi vân chiếu sáng cả một góc trời.

"Đan kiếp! Thành công rồi!"

Hàn Đồ cười đến chảy nước mắt.

Cùng với đan kiếp xuất hiện, viên đan dược màu đỏ tươi chói mắt trước mặt Bạch Cửu cũng biến thành một con xích thử, lập tức bỏ chạy.

Đan dược cấp bảy đã có linh tính, đã biết chạy trốn. Đan dược cấp tám có thể huyễn hóa hư ảnh yêu thú đơn giản. Đan dược cấp chín hư ảnh thành thực chất, có máu có thịt. Đan dược cấp mười - Thần đan, có thể tu luyện như vạn vật trên thiên địa này.

Ầm!

"Chít!"

Tiểu xích thử* còn chưa chạm đến màn chắn đã bị đan kiếp đập trúng.

*Chuột đỏ.

Bạch Cửu giống như nghe được tiếng kêu thảm thiết của tiểu thử.

Nó cảm thấy như nhìn đến đồng loại rồi vậy, cũng rất đáng yêu nga.

"Quay lại đây."

Bạch Cửu dùng tinh thần lực gọi nó. Tiểu xích thử lập tức quay đầu chạy về.

Tia lôi kiếp thứ hai mém chút là đập trúng nó, nhưng đã bị tinh thần huyễn hóa thành tán của Bạch Cửu đỡ lấy.

Tiểu xích thử bám lên áo Bạch Cửu tìm kiếm che chở. Nó cũng có linh trí, biết sợ thiên kiếp.

Bạch Cửu cũng không phải hoàn toàn giúp nó đỡ lôi kiếp, nó chỉ thông qua tinh thần tán mà giảm xuống lôi đan tiểu xích thử phải chịu.

Lôi đan có lợi cho đan dược, đỡ được càng nhiều, phẩm chất càng tốt.

Huyễn tượng đan vân ngũ sắc trên bầu trời cũng thu hút rất nhiều ánh mắt. Nhưng ngoài nó ra, cũng không có đan hương nồng đậm có thể quyến rũ cả yêu thú. Vậy nên, nó chỉ khiến cho người ta nghi hoặc, chứ không có ai đến gần xem thử.

Đan kiếp cũng không tồn tại lâu, nữa khắc sau đã tan đi.

Tiểu xích thử cũng hóa thành một viên đan dược xích hồng, tròn trịa to như trái nhãn, lơ lửng trước mặt của Bạch Cửu.

"Của lão."

Bạch Cửu khẽ phất tay, viên đan dược bay đến trước mặt Hàn Đồ.

"Đa tạ ngươi, Bạch Cửu."

Hàn Đồ chấp tay thành tâm bái.

"Lão chấp nhất với nó như vậy. Ta có thể hỏi nguyên nhân không?"

Bạch Cửu rất tò mò. Lão cũng không bị thương hỏa linh căn, tại sao lại cần Thái Dương Đan.

"Đệ đệ ta vốn không có hỏa linh căn."

Hàn Đồ nhắm mắt lại, lúc mở ra thì sâu bên trong vẫn có chút hoài niệm chớp động.

Bạch Cửu giật mình.

Đệ đệ lão? Không phải là luyện đan sư cấp bảy đỉnh phong, sư phụ của Diêu Tử Thần sao? Không có hỏa linh căn...

"Nó liều lĩnh nuốt Dương Hỏa, hỏa diễm do thiên địa sản sinh. Tuy không chết, còn may mắn mở ra hỏa linh căn, nhưng cũng chỉ là ngụy linh căn. Không những vậy, hậu họa trong quá trình đó vẫn còn tồn tại đến giờ. Đó là nguyên nhân nó dù cố gắng thế nào cũng không thể đột phá cấp bảy lên cấp tám. Tinh thần lực của nó còn cao hơn ta."

Hàn Đồ thở dài nói.

Bạch Cửu ngẩn ngơ luôn.

Nó cũng là người đã từng cắn nuốt hỏa diễm của thiên địa, dù lần đó mọi chuyện suông sẻ, nhưng đến giờ Bạch Dữ cũng không cho nó cắn nuốt hai loại còn lại kia. Nó cũng hiểu, không có hỏa linh căn mà nuốt vào hỏa diễm của thiên địa là chuyện liều lĩnh cỡ nào. Mười người thì chết cả mười chứ chẳng chơi.

Cường nhân a...

"Lão muốn dùng Thái Dương Đan đến chữa trị cho hắn?"

Bạch Cửu cũng không biết nó có thể chữa trị được không chứ nói.

"Chỉ cần có một cơ hội, ta cũng sẽ giúp nó."

Hàn Đồ biết nó nghĩ gì, lão lắc đầu nói.

"Dược lực của Thái Dương Đan rất mạnh, lão nghĩ hắn có chịu nổi không?"

Bạch Cửu lại không chỉ có ý như vậy.

Hàn Đồ im lặng rất lâu.

"Nó có thể vượt qua."

Lúc nó nuốt Dương Hỏa lão cũng nghĩ nó không vượt qua được. Quan trọng nhất là... Nếu bây giờ nó không thử, đến khi vết thương tái phát, nó cũng sẽ bị ngụy hỏa kia đốt cháy. Chết trước chết sau cũng là chết, đã có cơ hội, sao có thể không thử chứ.

Bạch Cửu cũng là luyện đan sư, nó đương nhiên hiểu. Nó chỉ ngây thơ chứ không có ngu ngốc. Công sức luyện chế Thái Dương Đan, nếu đến cả mục đích chính của nó cũng không thể đạt tới... Thôi vậy, giúp người thì giúp tới thiên giới, lão cũng đã giúp nó rất nhiều.

Bạch Dữ nhìn cái đầu nhỏ của đang cúi của nó thôi cũng biết nó nghĩ gì. Nó luôn như vậy, người đối nó tốt một, nó đối với người tốt mười. Lần nó kêu hắn cứu Mộc Tâm Vi cũng vậy, còn không phải vì đối phương nói vài câu nhắc nhở nó.

Tiểu chuột ngốc nghếch thiện lương.

"Nếu lão có thể tìm đến một loại âm hỏa, để cho hắn cùng lúc nuốt vào, có lẽ sẽ có cơ hội, còn có thể nhất phi trùng thiên."

Âm thanh nhàn nhạt của hắn vang lên khiến hai người trên đài giật mình.

Hàn Đồ ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn. Bạch Cửu cũng vậy.

Nó sờ cằm vừa ngẫm nghĩ, hình như có thể thật.

Vạn vật trên đời có dương tất có âm, có độc dược tất cả giải dược. Hỏa diễm cũng vậy. Như Mộc Liên Tâm mà Bạch Cửu nuốt vào, nó được tính là âm hỏa.

Nó hiểu đến, tất nhiên Hàn Đồ cũng hiểu. Nhưng nói dễ hơn làm, lão đi đâu mà tìm âm hỏa đây?

Lần đó là do cơ duyên xảo hợp, hỏa diễm của thiên địa cũng nào phải rau cải trắng... Nó còn quý hiếm hơn công pháp thiên cấp chứ nói.