Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 137: 137: Mắng Chửi Đến Điên Rồi




La Hầu nhíu mày nhìn lão.

Đắc tội với một luyện đan sư cao giai là việc không ai muốn, nhưng sự tình hôm nay không cho phép La Hầu nhượng bộ.

"Chưa nói hôm nay Hải Thần Tông các người làm chuyện không chiếm được lý lẽ. Nhưng tu chân giới coi trọng sức mạnh, vậy... Hải Thần Tông có chịu nổi áp lực từ sức ảnh hưởng của một luyện đan sư như lão hay không đây?"

Hàn Đồ cười nhạt nhìn hắn.

"Chỉ cần lão bán một cái nhân tình... Ở đây lại có bao nhiêu người nghe theo lão phu? La Hầu tông chủ! Chỉ vì một cây Huyết San Hô, bắt không được kẻ trộm các ngươi chưa đủ mất mặt? Dù là ai hôm nay cầm Huyết San Hô, cũng là người ta dùng năng lực, quang minh chính đại mà lấy. Cho dù hôm nay là hai người họ mua, ngươi lại có thể làm được gì? Dựa thế hiếp người? So nắm tay lớn?"

Lão từng tiếng mà nói, thế chẳng thua người, khiến ai ai cũng trố mắt.

Hàn đại sư nổi danh ít nói, hôm nay lời lẽ lại sắc bén như vậy.

Hàn Thính nhìn huynh trưởng của mình, có chút thất thần. Lúc hai người họ đơn độc dựa vào nhau, không phải đều là Hàn Đồ như vậy mà che chở cho hắn sao?

Thời gian lại qua bao lâu?

Tuy hắn không biết nguyên nhân vì đâu mà huynh trưởng phải che chở cho hai người kia, nhưng Hàn Thính cũng không thể im lặng đứng nhìn.

Vút!

Diêu Tử Thần nhìn hắn biến mất, sắc mặt có chút khó coi.

Hàn Thính chẳng mất bao lâu đã xuất hiện bên cạnh Hàn Đồ.

Hắn xuất hiện cũng khiến người ta chấn kinh không kém.

"Nếu La tông chủ cảm thấy một mình huynh ta không làm nên chuyện, có thể tính thêm ta một người."

Hắn nhìn La Hầu đạm thanh nói.

Sự hiệu triệu của hai luyện đan sư cao giai...

La Hầu sắc mặt thối đến không tưởng.

"Đa tạ hai vị đã ra mặt. Nhưng dù có đánh lên, hắn cũng chưa chắc thắng được nam nhân nhà ta đâu."

Bạch Cửu ở trong lòng Bạch Dữ đối với hai người nói. Câu sau lại liếc đến La Hầu đang đứng kia, cười nhạo.

"Huyết San Hô thì sao? Giỏi thì đến đây mà lấy! Cả cặn cũng không có đâu."

Nó làm mặt xấu với La Hầu, thái độ kiêu ngạo, bá đạo hạt gạo.

"Phụt!"

Cốc Mẫn Nguyệt che miệng cười lên.

Xung quanh cũng vang lên rất nhiều tiếng cười.

"Cuồng vọng!"

La Hầu tức ói máu, một đạo công kích bắn thẳng đến Bạch Cửu trong lòng Bạch Dữ.

Bùm!

Hư không giữa đôi bên nổ tung, chấn động thính tai của đám người.

"Nói thật với ngươi, không những là kẻ cầm Huyết San Hô, mà cả tên trộm tài ba kia, lúc này sợ rằng đã cao chạy xa bay rồi. Tuy chúng ta chẳng có quan hệ gì với họ, nhưng lại không ưa Hải Thần Tông các người. Thôi thì, chúng ta giúp họ một tay, ở đây cản chân ngươi đi. Nhìn các ngươi ăn quả đắng, ta nhập định cũng cười nhé."

Tiểu chuột lém lỉnh nói.

Bạch Dữ bật cười, nhưng công kích trong tay lại rất sắc bén, trả lại cho La Hầu một đạo pháp tắc còn mạnh mẽ hơn.

Nếu La Hầu tỉnh táo một chút, đảm bảo sẽ nhận ra thân phận của Bạch Dữ. Dù sao hai người cũng từng đấu pháp với nhau. Nhưng lúc này hắn bị Bạch Cửu chọc cho tức chết, lại thêm lo lắng về việc Huyết San Hô đã lọt lưới. Cứ như vậy mà đón đỡ công kích của Bạch Dữ, bị đánh cho hộc máu, đằng đằng đằng mà lùi về sau hơn chục bước.

Đám người xung quanh kinh hô lên. Nhiều người đã nhận ra điểm đáng ngờ, nhưng lại không có ai nghĩ sâu xa hơn.

"Tông chủ!"

Đám đệ tử Hải Thần Tông thấy hắn bị thiệt thòi thì lo lắng hô hoán, sắc mặt giận dữ không thôi.

"Nắm tay lớn a..."

Bạch Cửu kéo dài giọng, vẫn không ngừng chọc khuấy La Hầu.

"Đại lục Đông Thần cũng không phải của Hải Thần Tông các ngươi đâu."

Nó ôm eo nam nhân lạnh giọng mỉa mai.

"Đúng vậy!"

"Đúng vậy!"

Đám tán tu bên dưới hô hào hưởng ứng.

"Hừ!"

Rầm rầm rầm!

Bỗng nhiên, một tiếng lạnh thanh vang lên, đi kèm là âm thanh đầu gối đập vào mặt đất, lực đạo nặng đến nổi khiến nó nứt ra.

Đám người đến rên rỉ cũng khó khăn, chứ nói chi là mắng chửi.

Bạch Cửu được Bạch Dữ bảo vệ, cũng không thấy khó chịu. Nhưng nó giận dữ trừng mắt nhìn lão già chết tiệt, năm lần bảy lượt ỷ thế hiếp người kia.

Hải Thần lão tổ xuất hiện ở đây cũng không phải chuyện gì quái lạ. Nhưng ra tay không chừa mặt mũi cho mình như vậy, không phải ai cũng ngờ được.

"Lão già thối tha! Cậy già lên mặt! Già mà không nên nết! Một chút phong phạm cường giả cũng không có! Chỉ biết đánh lén sau lưng là giỏi!"

Tiểu chuột chỉ cái tay nhỏ của nó, há miệng chửi không ngừng.

Xung quanh im ắng dị thường...

Ai cũng trố mắt nhìn nó, trong lòng khen một tiếng hảo hán.

Giỏi a! Đến cả lão tổ cũng dám chửi... Dù chửi mẹ nó đúng quá!

"Làm sao đây?"

Cốc Mẫn Nguyệt lo lắng rồi. Lần trước tuy bà hôn mê, nhưng cũng biết nhi tử dùng bí pháp mới chạy thoát được. Lần này...

"Tiểu bối vô tri!"

"Tiểu bối, lão nói ai vậy?"

Tiểu chuột phản lại ngay.

Hải Thần lão tổ mém chút là sặc máu.

"Tại hạ có lời muốn nói. Ở đây là Tâm Thành, các vị muốn đánh nhau, có thể dời xa một chút được không?"

Thành chủ Tâm Thành nhịn không nổi nữa, bước ra nói. Nếu để họ đánh nữa, sức của hắn cũng không đủ để chống đỡ Tâm Thành.

Độ Kiếp kỳ tu sĩ đấu pháp, trời long đất lỡ cũng chẳng nói chơi. Nơi này là thành thị, làm sao mà chịu nổi.

"Ai muốn đánh nhau với lão?"

Bạch Cửu hừ lạnh nói.

"Hàn lão, ước hẹn của ta với lão, ta sẽ cố gắng đến. Nếu lỡ ta đến trễ, lão cũng đừng tự ý làm bậy. Đợi ta đến tìm lão lại tính. Hôm nay lão đừng nhún tay vào. Hai chúng ta thân cô thế cô, so với cái tòa Hải Thần điện nằm chình ình kia, tốt chạy hơn nhiều. Hôm nay mà để ta chạy được, ta nhất định sẽ lật ngói Hải Thần Tông lên, xem một trong tứ đại tông môn nổi danh đại lục là cái hạng gì."

Nó đối với Hàn Đồ nói, còn không quên đá xéo Hải Thần Tông.

Rời đi Tâm Thành, hôm nay ta phải cho lão thành khô nướng, trả mối thù lần trước.

Đồng thời còn ở trong lòng nói với nam nhân bên người. Tì𝓶 đọc 𝒕hê𝓶 𝒕ại ﹟ T𝙍𝓾MT 𝙍𝖴𝖸E𝘕.𝑣𝙣 ﹟

Bạch Dữ nhướng mày lên, có hơi hiểu ý nó. Dù có chút mạo hiểm, nhưng lại là cách tốt nhất để giải quyết tình huống hiện tại.

Nên hắn không đắn đo lâu, ôm lấy nó, đạp hư không chạy đi.

"Muốn đi?"

Hải Thần lão tổ lập tức đuổi theo.

"Đúng là ngu ngốc! Chẳng lẽ lão muốn phá nát cái Tâm Thành này? Hôm nay ta không dạy cho lão một bài học thì lão cho rằng mình thông thiên rồi."

Âm thanh mỉa mai của Bạch Cửu vang vọng cả Tâm Thành, khiến đám người trợn mắt ngoắc mồm.

"Đuổi theo!"

Rất nhiều người, vì nhiều lý do mà không quên chạy theo nhìn xem. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong những người không bị chặn lại. Hải Thần Tông vẫn không buông tha cho đám tán tu không môn không thế kia.

Cốc Mẫn Nguyệt tại thời điểm đầu tiên đã lao ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo.

Lạc Tố Tâm cùng đám người Tuyết Lạc Cung cũng không bỏ qua tình huống náo nhiệt này. Họ phải xem xem, thiếu niên kia làm sao mà chỉnh Hải Thần lão tổ.

Hàn Đồ huynh đệ cũng chạy theo.

Hàn Thính tuy rất muốn hỏi ước hẹn của huynh mình với thiếu niên kia, nhưng hắn vẫn nghẹn lại. Trước xem tình hình rồi nói sau.

Mà ở một nơi khác, Dương Miên sau khi chạy khỏi vòng vây của đám người Hải Thần Tông thì cũng không thoát được. Hắn bị chặn lại ở khu rừng nhỏ bên ngoài Tâm Thành.