Nhưng công kích dưới gió lốc cộng thêm trọng lực, thanh thế cũng không còn lớn như hắn tưởng nữa.
Người khác thì không nhận ra, nhưng Bạch Dữ thì rõ ràng. Ở trong hạp cốc này, thứ khiến người ta đau đầu nhất là... Không gian hỗn loạn.
Nó giống như đường hầm không gian vậy, chỉ là mức độ rất nhẹ, nhẹ đến mức người khác khó lòng mà nhận ra.
Hay nói đúng hơn, dưới cảnh giới Độ Kiếp, sẽ không có người nhận ra điểm này. Mà tu sĩ không nhận ra được thì lại càng dễ dàng bỏ qua nó, thuận lợi vượt ải. Còn đám cường giả như hắn thì biết, nên sẽ đề phòng, cảnh giác.
Có câu nói rất hay, không biết thì không sợ.
Nhưng biết rồi thì dù không có ảnh hưởng, họ cũng để ý.
Tóm lại là bị hạn chế đủ đường, đến cả người cảnh giới cao như hắn, khi vượt qua cửa ải này cũng phải thành thật ngoan ngoãn mà lăn đi qua. Mánh khóe gì đó, dẹp.
Giờ thì hay rồi, đến cả thử thách cũng nâng lên cấp bậc, ai mà sống cho nổi.
Quác!
Rầm!
Bạch Dữ đạp một con Long Sư Thứu đập mạnh xuống vách núi, mặt vẫn không đẹp chút nào.
Một tay hắn vẫn luôn giữ chặt ngực áo bên trái, không lúc nào buông ra.
Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có thể đạp chết cái đám phá hoại này.
Nhưng không rõ con mắt thần kỳ của lũ yêu thú này tinh tường thế nào, mà chúng cứ nhè ngực áo hắn mà mổ...
Chê cười, ai chẳng biết chọn quả hồng mềm để bóp chứ!
Bạch Dữ giống như cảm giác được sự khinh bỉ của chúng, hận mà không thể làm gì.
Sao lại không làm gì?
Quác quác quác!!
Lông vũ bay đầy trời, con thì bị đạp bay, con thì bị đánh bay, tóm lại là náo nhiệt vô cùng.
Đám người xem mà líu cả lưỡi, trầm trồ không thôi.
Càng đánh, đám yêu điểu càng tập trung vào mình hắn, đối với những tu sĩ xung quanh xem như không thấy.
Đám tu sĩ:...
Có cảm giác bị xem thường.
Nhưng nhiều hơn là may mắn.
Bọn họ nhanh chân chạy đi, không ai có ý định đến giúp Bạch Dữ cả.
Chuyện này cũng là hiển nhiên thôi, không thể trách ai được.
Xẹt!
Bỗng một tiếng vải vóc bị xé rách vang lên.
Ngực áo bên trái của Bạch Dữ bị cái mỏ của Long Sư Thứu làm rách một đường dài.
Pháo bào thượng phẩm bị rách Bạch Dữ không giận, mà giận là vì đám chim này có ý đồ với tiểu chuột của hắn.
"Cút!"
Bạch Dữ bất chấp bản thân rớt xuống một đoạn, đưa tay chụp lấy mỏ con điểu yêu kia, ném mạnh vào một con khác.
Rầm!
Quác!
Cả hai con ôm nhau tông thẳng vào vách núi, lông lá bay đầy trời.
Bạch Dữ tay nắm tiểu chuột đến lúc này rồi mà còn ngủ được, quần nhau với đám Long Sư Thứu đến long trời lỡ đất.
Chiến sự quá mức kịch liệt, đám người xem mà hô to đã ghiền.
Tại thời điểm mà ai nấy đều tưởng chuyện này sẽ kéo dài thêm một thời gian thì... Một con long quyển phong thanh thế ngút trời xuất hiện ở phía xa.
"Dữ nhi!"
Cốc Mẫn Nguyệt trợn to mắt hô lên.
Bạch Dữ đương nhiên là nhìn thấy, nhưng trong lòng hắn nghĩ, thay vì cùng tiểu chuột tách ra, có cùng nó bay đi đâu cũng được.
"Ngài đừng lo cho con, tự bảo trọng thân mình!"
Bạch Dữ chỉ kịp hô lên như thế, bản thân đã cùng đám Long Sư Thứu theo long quyển phong rời khỏi hạp cốc, biến mất ở phía xa.
Một chiếc lá không biết từ nơi nào xuất hiện, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, thê lương vô cùng.
Cuộc đời anh minh của một cường giả...
Biến cố đến quá nhanh, khiến đám người trợn mắt há hốc mồm.
Một tiếng hót vang, theo gió bay đi.
Để lại trong lòng đám người, không hiểu sao lại là cảm giác dỡ khóc dỡ cười.
Trải qua biến hóa kinh người, đám tu sĩ cũng không dám lại vượt ải ngay lập tức, mà đợi chừng nữa ngày mới dám qua.
Cốc Mẫn Nguyệt sau khi suy nghĩ cẩn thận thì đã rời khỏi đó, tiếp tục tiến về phía trước.
Bà tin rằng nhi tử và túc phu nhi tiểu chuột nhỏ của nó sẽ không có chuyện.
Rất nhanh thôi, họ sẽ gặp lại nhau.
...
Cốc Mẫn Nguyệt sau khi rời khỏi hạp cốc gió lốc thì tiếp tục tiến tới một khu rừng sương độc.
Sương độc trong rừng có tác dụng làm giảm tu vi, ở trong đó càng lâu thì càng dễ chết.
Dù họ có cấm bế hơi thở thì sương độc cũng theo lỗ chân lông mà chui vào, không thể phòng bị.
Việc họ nên làm là nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
Nhưng vấn đề là, không phải cứ muốn là được.
Ngoài sương độc, yêu trùng với số lượng cực đại, nhìn đến là khiến da đầu người ta tê dại. Mê trận khiến họ mất đi phương hướng, không ngừng lòng vòng trong rừng. Cái nào cũng làm người ta muốn chửi thề.
Cửa ải này đối với chúng nữ tử thì thật là... Trong rừng luôn vang lên tiếng la hét hoảng sợ của họ, khiến cả khu rừng chấn động không ngừng.
Cốc Mẫn Nguyệt lúc ra khỏi khu rừng cũng tái xanh cả mặt.
"Nguyệt tỷ, nếu không ngại thì cùng chúng ta đi đi."
Một nữ tử dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn đi tới nói. Dù lúc này nàng có chút chật vật nhưng cũng không thể che hết được phong tư thoát tục, khiến cho nam tử nhìn là không dời được mắt.
Cốc Mẫn Nguyệt là ở trong rừng gặp được người của Tuyết Lạc Cung. Nữ tử này là trưởng lão của Tuyết Lạc Cung, tu vi trung kỳ Hợp Thể, tự là Lạc Sa. Cốc Mẫn Nguyệt cũng không phải là cứu giúp gì đối phương, đối với lời mời này cũng không nghĩ đồng ý.
"Nguyệt tỷ đừng vội từ chối, phía trước còn có một chặn đường. Tỷ đi cùng chúng ta sẽ không thiệt."
Lạc Sa giương lên chiếc cằm xinh đẹp của mình, thần bí nói.
"Chúng ta cũng không có ân tình gì."
Cốc Mẫn Nguyệt lắc đầu.
"Ta nhìn tỷ hợp ý thôi. Tuyết Lạc Cung chúng ta toàn là nữ tử, giúp đỡ chúng cũng được. Ta thấy tỷ đi một mình, cũng không bằng có người đồng hành."
Lạc Sa bình thản nói.
Bên cạnh, đám đệ tử như hoa như ngọc của Tuyết Lạc Cung đã dần ổn định lại phong thái, có thể tiếp tục lên đường rồi.
"Ta cũng không phải đi một mình, chỉ là cùng họ tách ra thôi. Nhưng nếu muội đã nói vậy thì ta cũng không làm kiêu."
Cốc Mẫn Nguyệt luôn biết đối nhân xử thế, nàng cũng đã sinh nhi tử, đương nhiên sẽ cư xử chính chắn. Bảo toàn chính mình để còn gặp lại thân nhân mới là quan trọng.
Chưa kể, đi với họ cũng bớt nhiều thời gian tìm hiểu tình huống.
Nhưng tâm phòng bị cũng không thể không có.
"Vậy đi thôi!"
Lạc Sa có vẻ rất phóng khoáng, không nhiều lời nữa mà phất tay. Đám đệ tử Tuyết Lạc Cung tiếp tục lên đường.
Rất nhanh, Cốc Mẫn Nguyệt đã kiểm chứng được lời nói của Lạc Sa.
Nhìn vùng trời mênh mông, chỉ có leo veo vài tảng đá trôi nổi mà Cốc Mẫn Nguyệt nhức đầu.
Ở trong bí cảnh Chính Môn này, tất cả mọi thứ đều bình thường như ở bên ngoài, trừ những cửa ải thí luyện bắt buộc phải trải qua trên đường này.
Mỗi cửa ải đều có giới hạn đối với tu sĩ, không cấm bay thì trọng lực, không gian gió lốc, sương độc, mê trận; Kiểu gì cũng sẽ hạn chế năng lực của tu sĩ, buộc họ dùng tự thân kỹ xảo của mình để vượt qua.
Thật sự là có tính khảo nghiệm, rèn luyện đối với tu sĩ.
Người làm ra cái này rất là dụng tâm lương khổ.
Nếu đoán không nhầm thì trạng thái trước đây của nó cũng không phải như vậy. Chính là, tu sĩ tử vong trong này cũng sẽ không chết. Nhưng bây giờ thì khác.
Vậy nên, cửa ải này Cốc Mẫn Nguyệt dựa vào Tuyết Lạc Cung, có thể không chút trở ngại mà vượt qua.
Dù sao tu vi vẫn còn lại đó, lại thêm lịch duyệt của nàng so với họ phải nhiều hơn, nên phản ứng đối với những tình huống bất ngờ cũng nhanh hơn.
Cứ như vậy, Cốc Mẫn Nguyệt thành công đến trước Thiên Thê trong tình trạng không có Bạch Dữ hai người.