Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu

Chương 9




 

Cô che điện thoại lại rồi nhướng mắt về phía người đàn ông đang ăn thanh tao ở phía kia rồi nói:" anh ta"

 

Kỷ Ngọc thở phào rồi nhìn kỹ mới thấy chân trái anh ta đã được băng bó, đi lại vào quầy đưa hộp y tế cho cô, mới lên tiếng trách móc :" chị không thể nói hết câu sao"

 

Cô cười nhạt rồi cầm lấy nhìn Kỷ Ngọc nói:" pha cho chị ly cafe, cảm ơn "

 

Cô cầm hộp y tế để lên bàn đứng nhìn anh:" anh tự thay vết thương đi"

 

Anh nhíu mày lạnh lùng nhìn cô :" Tôi thay"

 

Cô :" Đúng vậy"

 

Anh nhíu mày dựa xuống ghế hai tay để trước n.g.ự.c ngước nhìn cô, lạnh lùng nói:" cô nghĩ tôi có thể tự làm được sao"

 

Cô thấy hơi choáng liền chống tay xuống bàn gần như dồn hết sức lực còn sót lại chống xuống bàn nếu không sẽ bị ngã xuống , Kỷ Ngọc vừa mang ly cafe ra tới liền nhanh tay bỏ ly cafe xuống rồi dìu cô ngồi xuống ghế.

 

Cô lắc đầu đầu vài lần mới có thể tinh táo được một chút, thì thào nói:" đưa chị viên kẹo "

 

Kỷ Ngọc lấy trong túi ra viên kẹo mở ra để nhanh vào miệng cô, lo lắng nói:" bà chủ, hôm nay chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi, em có thể ở lại một mình mà"

 

Cô để tay lên trán chống tay xuống bàn không trả lời.

 

Phó Nam Đình nhìn hai người phía đối diện rồi lạnh lùng nhìn Kỷ Ngọc :" cô ta bị làm sao vậy"

 

Kỷ Ngọc nghe giọng nói lạnh sống lưng từ người đàn ông đẹp trai rất giống như giương mặt lạnh lùng ấy của anh ta rồi mới nhẹ giọng nói:" bà chủ bị hạ đường huyết"



 

Kỷ Ngọc thấy có khách vào liền nhẹ giọng nói :" bà chủ chị đợi em một lát, có khách vào rồi" thấy Cô gật đầu rồi  mới đi ra tiếp khách.

 

Phó Nam Đình nhìn cô thoạt hình rất khỏe mạnh mà không ngờ lại yếu như vậy chỉ một đêm không ngủ mà cũng bị hạ đường huyết rồi.

 

Cô cảm thấy đỡ hơn vừa nãy thì giơ tay lấy ly cafe uống nhưng vừa cầm lên thì có một bàn tay chặn lại, lên tiếng lạnh nhạt nói :" Tô Giản, chị không quan tâm đến thân thể này nữa sao"

 

Cô không cần ngước nhìn cũng biết là ai đang giật ly cafe trên tay mình rồi lại tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh cô tự nhiên cầm ly cafe uống rồi mới bỏ ly cafe xuống.

 

Phó Nam Đình nhìn người đàn ông tự nhiên ngồi xuống rồi còn uống ly cafe của cô thì cũng có thể đoán ra được, anh ta là bạn trai  của cô.

 

Tô Nghiêm nhìn cô rồi lại nhìn người đàn ông đang ở đối diện  thì anh cũng không kém gì đối phải rất công khai quan sát đối phương không hề thu diễm lại ánh mắt của mình.

 

Cô liếc nhìn Kỷ Ngọc đang lén lút nhìn về phía cô, thấy cô quay lại thì liền cúi đầu nghiêm túc làm việc.

 

Cô lại nhìn người bên cạnh hỏi:" chẳng phải em muốn ngủ bù sao"

 

Tô Nghiêm thu hồi ánh mắt nhìn người đối diện rồi mới tức giận nhìn cô tra hỏi:" người đàn ông này là ai, tại sao chị lại ngồi chung bàn với anh ta"

 

Cô thở dài nói:" Phó Nam Đình"

 

Tô Nghiêm lại càng nhíu mày chặt hơn muốn tiếp tục hỏi nhưng lại nghe thấy cô nói:" anh ta bị tai nạn trên đường tình cờ gặp được nên đưa về "

 

Tô Nghiêm thở phào thì ra là vậy chứ không phải cô thực sự quen biết anh ta.

 



Cô lại nhìn ly cafe  mùi thơm đặc trưng đang ở trước mặt lại không thể uống cảm giác rất khó chịu.

 

Tô Nghiêm nhìn ánh mắt của cô thì khinh thường nói:" chị không thể uống, với cả em uống qua rồi"

 

Cô liếc nhìn Tô Nghiêm rồi vừa thu hồi tầm mắt thì nhìn thấy hộp y tế trên bàn mới lạnh nhạt nói :" em thay vết thương cho anh ta đi, rồi sẵn tiện dẫn anh ta đi thuê một phòng gần đây luôn "

 

Tô Nghiêm nhíu mày hai tay để trước mặt nói:" tại sao em phải làm"

 

Phó Nam Đình cũng nhíu mày nhìn cô lạnh lùng nói :" tôi không cần cậu ta thay'

 

Cô nhìn hai người đang nhìn mình thì đứng dậy rồi theo thói quen sờ vào hình xăm hình con bướm màu đỏ ở cổ tay trái.

 

Cô lạnh nhạt nói với Tô Nghiêm :" em là bác sĩ nhiệm vụ của em là phải cứu người" cô nhìn qua anh đang nhíu mày, lạnh nhạt nói :" anh không cần thì không sao cả, dù sao đó chẳng phải là nghĩa vụ của bọn tôi"

 

Cô quay người đi vào quầy tự lấy cho mình ly nước.

 

Tô Nghiêm nghe lời cô nói chậm rãi mở hộp y tế lại nhìn anh hỏi:" anh muốn thay hay không "

 

Phó Nam Đình chưa trả lời thì đã nhìn thấy anh ta ngồi xuống bắt tay vào việc, đã muốn thay rồi cần hỏi anh làm gì.

 

Tô Nghiêm vừa tháo băng ra đã nhìn thấy vết thương đã khô m.á.u nhưng vết thương khá dài nhưng do biết cách băng bó nên không thành vấn đề gì lớn.

 

Tô Nghiêm nhìn cách quấn đã nhíu mày ngước nhìn cô phía sau tìm tòi rồi lại nhìn anh phía trước, thấp giọng hỏi:" cô ấy băng bó cho anh sao"