Phó Nam Đình vừa chỉnh tư thế cho Khả Khả dễ chịu hơn ở trên tay nhỏ giọng nói :" cậu ta đến đây đón tôi, tôi uống rượu không thể lái xe "
Khi nãy lúc đang xem hoạt hình thì phục vụ có mang rượu ra cho anh, anh cũng đã uống được vài ly.
Lúc đó cô định lái xe thay anh nên mới để anh ôm Khả Khả ,ai ngờ anh ta lại có người lái thay chứ, nếu biết trước cô đã ôm Khả Khả rồi.
Trong xe thoang thoảng mùi rượu tỏa ra từ người anh, từ khi lần đó xảy ra cô đã rất nhạy cảm với mùi rượu ở không gian chặt hẹp với người khác đặt biệt là đàn ông, cô ngồi sát vào cửa ghế giữ khoảng cách xa nhất có thể với anh.
Phó Nam Đình nhìn động tác của cô liền hỏi:" em không thích mùi rượu sao"
Cô rất khó chịu không nhìn anh lạnh lùng nói:" đúng vậy, đặc biệt là anh nên anh tốt nhất đừng nói chuyện với tôi"
Phó Nam Đình u ám khi nghe câu trả lời của cô, anh lại không thể nói lời nào với cô, chỉ có thể lựa chọn câm nín nhìn ra cửa sổ.
Trợ lý Lâm nhìn từ kín chiếu hậu thấy sắc mặt khó chịu coi của ông chủ. Anh mím môi nhịn cười khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh ông chủ nhà mình lại nhẫn nhịn với người khác như vậy, hiện tại anh đã biết trong tương lai mình nên lấy lòng bà chủ tương lai này hơn là lấy lòng ông chủ của mình rồi.
Đến trước nhà, cô rất nhanh mở cửa xe lại còn rất nóng lòng muốn ôm Khả Khả lại từ tay anh.
Phó Nam Đình nhìn cô lại nhìn phòng khách trong nhà đang sáng đèn, nhẹ giọng nói :" có cần tôi giúp em ôm con bé vào nhà không"
Cô lắc đầu đi qua ôm Khả Khả :" không cần đâu"
Cô đứng hình khi vừa ôm trên tay Khả Khả mà lại thấy con bé nắm chặt áo của anh không buông, cô ngước mắt nhìn anh cau mày nói:" anh gỡ tay con bé ra giúp tôi"
Phó Nam Đình rất phối hợp gỡ từ ngón tay của Khả Khả ra, đến khi gỡ vừa xong liền thấy cô lùi lại giữ khoảng cách với anh.
Phó Nam Đình bất lực nói:" làm sao em tránh tôi như tránh tà vậy"
Cô cười lạnh nói:" tốt nhất khi anh uống rượu đừng lại gần tôi, cảm ơn bữa tối hôm nay của anh, tạm biệt "
Cô quay người đi vào nhà bỏ lại bóng lưng lạnh lùng cho anh.
Phó Nam Đình thở dài lấy gói thuốc trong túi áo ra làm một điếu vừa hút vừa nhìn lên cửa sổ đang tối đen lại có ánh sáng đèn.
Phó Nam Đình không làm thế nào cô mới có thể mở cửa trái tim để đón nhận lấy tình cảm của anh.
Anh nghĩ lần này có thể kéo gần khoảng cách với cô nhưng không ngờ chính vài ly mà lại phá hết mọi công sức anh chuẩn bị tối nay.
Trợ lý Lâm nhìn ông chủ mình đang thẫn thờ nhìn về phía cửa sổ ở đằng kia, anh nhẹ giọng nói:" Phó Thiếu, đã tới giờ xuất phát rồi ạ"
Phó Nam Đình ném điếu thuốc rồi lên xe, lạnh lùng nói:" đến sân bay"
Cô nhẹ nhàng ôm Khả Khả để lên giường rồi giơ tay bật đèn ngủ bên cạnh lên, cô đi lại kéo màn lại thì vừa thấy chiếc xe dưới nhà lăn bánh rời đi.
Cô đứng đó thở dài rồi quay người đi vào phòng thay đồ chuẩn bị đi ngủ.
Phó Nam Đình vừa về tới Bắc Kinh sáng sớm đã xuất hiện ở công ty, mọi người trong công ty nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của anh liền cung kính chào" Phó Tổng " rồi lùi lại phía sau nhường đường cho anh hoặc những người trong bàn làm việc thì đứng lên chào anh rồi cũng cúi đầu nhìn mặt bàn, không ai dám đối mặt nhìn anh.
Phó Nam Đình đi thẳng vào phòng Tổng Giám đốc ở tầng cao nhất, anh nhìn thấy Tề Phong đã ngồi đợi ở sofa.
Tề Phong thấy anh đến liền đứng dậy nói:" cuối cùng cậu cũng chịu về rồi"
Phó Nam Đình đi lại ngồi về bàn làm việc, vừa mở máy tính vừa lạnh giọng nói:" có chuyện gì cậu gọi tôi về gấp như vậy"
Tề Phong đặt tài liệu xuống bàn:" bên phía hải quan nói hàng của cần phải giữ lại kiểm tra nhưng sắp đến ngày giao cho bên khách hàng rồi"
Phó Nam Đình lạnh giọng nói:" họ có nói lý do gì không "
Tề Phong :" họ nói phải làm theo quy định giữ hàng hóa kiểm tra trong 14 ngày, mới có thể trả lại "
Phó Nam Đình trầm mặc nhìn Tề Phong hỏi :" còn mấy ngày nữa đến ngày giao hàng"
Tề Phong sốt ruột nói:" không quá 1 tuần nữa"
Phó Nam Đình đứng dậy vừa đi vừa nói:" lập tức chuẩn bị máy bay đi qua bên đó, Tề Phong cậu cũng đi "
Tề Phong :" được"
Trợ lý Lâm vừa bấm điện thoại vừa trả lời :"vâng"
Phó Nam Đình về nhà thu xếp ít quần áo và chuẩn bị tài liệu mang theo đi qua bên Hoa Kỳ đàm phán với bên hải quan.