Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu

Chương 45




Cô nghe ba Tô hỏi mới quan sát Trình Nhất Nguyên hôm mặc vest mà đặc biệt nhất là ghim cài áo lông vũ tinh khôi được khảm đá  toàn bộ, rất thu hút ánh nhìn.

 

Trình Nhất Nguyên cong môi nói:" hôm nay con có buổi triển lãm gần đây nên tranh thủ qua đây thăm Khả Khả trước rồi mới đi qua bên đó"

 

Trình Nhất Nguyên ôn nhu nhìn Khả Khả hỏi:" Khả Khả, con thấy thế nào rồi"

 

Khả Khả :" ba nuôi, con khỏe rồi ạ, bác sĩ nói hai ngày nữa con có thể xuất viện rồi ạ"

 

Trình Nhất Nguyên :" được, vậy tới ngày đó ba nuôi tới đón con về nhà, có được không "

 

Khả Khả :" được ạ"

 

Lộ Dao đứng cạnh cô nhỏ giọng hỏi:" ghim cài là cậu tặng sao"

 

Cô :" đúng vậy, làm sao cậu biết"

 

Lộ Dao :" tớ nhìn ánh mắt của cậu là đoán được thôi"

 

Mọi người ở lại nói chuyện một lát rồi cũng rời đi, cô tiễn mọi người tới thang máy rồi mới quay lại phòng.

 

Phó Nam Đình đút tay vào túi quần đứng dựa vào tường nhìn cô đang đi tới.

 

Cô đứng trước anh hỏi:" sao anh lại đứng đây?"

 

Phó Nam Đình :" con bé ngủ rồi, tôi đợi em"

 

Cô hỏi:" có chuyện gì sao?"

 

Phó Nam Đình :" em vào với con đi, tôi có việc phải đi một lát "

 

Cô gật đầu :" được, anh bận thì cứ làm đi, ở đây có tôi là được"

 

Phó Nam Đình gật đầu :" tôi sẽ quay lại trước giờ cơm trưa, em muốn ăn gì tôi mang vào"

 

Cô lắc đầu:" không cần phiền phức vậy đâu"

 

Phó Nam Đình :" không sao, em muốn ăn gì"

 



Cô:" sao cũng được"

 

Phó Nam Đình :" được, tôi biết rồi, em vào với con đi, tôi đi đây"

 

Phó Nam Đình vừa đi xuống dưới lầu bệnh viện đã nhìn thấy xe đang đậu ở đằng xa, anh đi lại mở cửa ghế phụ.

 

Tề Phong ngồi ghế lái nhìn anh nói:" sao cậu xuống lâu như vậy"

 

Phó Nam Đình :" đi thôi, người phụ nữ của cậu đâu"

 

Tề Phong khởi động xe trả lời :" cô ấy đi cùng Tô gia rồi"

 

Phó Nam Đình cùng Tề Phong đi về biệt thự ở lưng chừng núi lại có thể nhìn thấy biển ở phía xa.

 

Phó Nam Đình bước xuống xe trước ngôi biệt thự màu trắng ba tầng đầy nguy nga và mang kiến trúc Châu Âu sang trọng.

 

" Phó Thiếu "

 

" Thiếu gia"

 

Trợ lý Lâm cùng với Quản gia Tần nhìn thấy anh liền cúi đầu chào.

 

Phó Nam Đình dẫn đầu đi vào nhà đứng ở cửa nhà nói với quản gia Tần:" chú đi chuẩn bị phần ăn trưa đầy đủ dinh dưỡng với các món đồ ngọt lát nữa tôi sẽ mang đến bệnh viện"

 

Quản Gia Tần:" vâng"

 

Tề Phong :" cậu lại đến đó nữa sao"

 

Phó Nam Đình :" ừm, người đâu"

 

Trợ lý Lâm ở phía sau nói:" tôi đã nhốt cô ta ở nhà kho rồi ạ"

 

Phó Nam Đình:" đi đến đó"

 

Trợ lý Lâm dẫn đường đi về phía nhà kho ở phía nam biệt thự, đi tầm mấy phút đã nhìn thấy căn nhà nhỏ ở phía xa.

 

Hai vệ sĩ nhìn thấy hai người liền cúi đầu chào:" Phó Thiếu, Tề Thiếu"



 

Phó Nam Đình lạnh lùng nói :"mở cửa"

 

Vệ sĩ :" vâng"

 

Ở giữa nhà kho có người phụ nữ bị bịt mắt trói ngồi trên ghế.

 

Phương Tuyết sợ hãi lên tiếng:" mấy người là ai, tại sao lại bắt tôi"

 

Phó Nam Đình với Tề Phong ngồi xuống hai ghế còn lại, anh lạnh lùng nói :" tháo bịt mắt cho cô ta"

 

Phương Tuyết  vừa được mở bịt mắt rất khó thích ứng với ánh sáng mấy khoảng mấy giây, cô ta mới thấy người đối diện lại quan sát xung quanh, nhìn thấy có hai người hung hãn đang đứng phía sau mình , ở đối diện thì có hai người đang ngồi lạnh lùng nhìn mình và người còn lại đang đứng sau lưng.

 

Cô ta nuốt nước bọt, sợ hãi nói:" Phó Thiếu, sao anh lại biết tôi, tôi đâu có làm gì đắc tội hai người đâu"

 

Phó Nam Đình lạnh lùng nhếch môi nói:" cô chắc chưa"

 

Cô ta gật đầu :" tôi chắc chắn mà, có cho tôi mười lá gan cũng không dám nữa, anh thả tôi ra đi mà"

 

Tề Phong giễu cợt nói:" cô không làm gì cậu ta nhưng cô lại có gan hại con gái cậu ta"

 

Cô ta giật mình:" con gái?"

 

Phó Nam Đình :" cô còn nhớ ở trường mẫu Thái Dương, cô đẩy một đứa bé không "

 

Cô ta lắc đầu nói :" tôi không biết anh nói gì hết, thả tôi ra"

 

Phó Nam Đình lạnh giọng nói:" trợ lý Lâm"

 

Trợ lý Lâm tiến lại mở ipad trên tay mở đoạn  camera lên cho cô ta xem, cô ta mặt trắng bệch khi xem xong.

 

Phó Nam Đình lạnh lùng nói :" thế nào, nhớ ra chưa"

 

Phương Tuyết ngước mặt sợ hãi nhìn anh hỏi:" con ranh đó không thể nào là con của anh được"

 

Phó Nam Đình lạnh lùng nói:" cô gọi con bé là gì, lặp lại lần nữa"

 

Phương Tuyết mặt không còn một giọt m.áu, sợ hãi nói:" Phó Thiếu, anh tha cho tôi đi, tôi không cố ý làm hại con anh đâu"