Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng

Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng - Chương 44: trùng tiết mục




“Tâm! Mày bị điên đấy à?”



Giọng ai mà giống giọng Dung thế, Tâm giật mình mở mắt, nhìn cô bạn của mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Chỉ thấy bạn tốt đi đến rồi tát tát vào mặt cô mấy cái:



“Mày ngủ kiểu gì chảy cả nước miếng thế? Vừa ngủ vừa cười nữa chứ, tao tưởng mày bị ma nhập đấy. Nãy tao lấy gối ụp lên mặt mày để cho mày tình mà mày vẫn ngủ được hay thật.”



“...”



Tâm. vô. cùng. buồn. lòng.



Thì ra, chuyện lớp trưởng tỏ tình với cô chỉ có trong mơ mà thôi.



Thì ra, cảm giác khó thở vừa rồi là do bị con bạn tốt chặn đường thở.





Thì ra, cái hơi thở ấm nóng mà cô cảm nhận là của con bạn tốt đang thở phì phì vào mặt cô.



Ai đó… cứu rỗi tâm hồn của Tâm với.



Giấc mơ tuyệt vời kia đang đi đến đoạn quan trọng, tại sao, tại sao lại phá hỏng nó chứ! Aaaaaa! Tâm nằm im trên giường nhìn trần nhà, đau khổ không muốn nghĩ tới chuyện này.



Là mơ là mơ là mơ! Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần cho tỉnh ra.



Bảo sao sáng sớm Trí đã đến nhà cô, còn hành động rất là kỳ cục nữa, cái gì mà “thích cậu mất rồi”, “nghĩ mãi còn mất cả ngủ”, cái gì mà “làm bạn gái tớ”, nắm tay, ôm ấp, tất cả chỉ là giấc mộng thoáng qua thôi.



Nhưng mà, cảm giác chân thật như vậy làm Tâm muốn khóc quá. Chắc do cô thích lớp trưởng quá nên bị điên, ngủ cũng nằm mơ thấy cậu ấy.



Dung nhìn bạn tốt vẫn nằm ì trên giường không chịu dậy, chán nản nói:



“Mày có dậy không đấy? Đi mua quần áo với tao nào.”



“Ừ ừ, dậy đây.”



Tâm bò ra khỏi giường và đi đánh răng trong trạng thái não bay ngoài vũ trụ. Ha ha. Ha ha.



Cô gục đầu lên bồn rửa tay, tự hỏi tại sao Dung lại kêu cô tỉnh dậy ngay lúc quan trọng như thế, cái giấc mơ chết tiệt mau biến khỏi đầu cô đi! Aaaaaa!



Cứ như thế, Tâm vừa đi chơi với bạn tốt vừa thỉnh thoảng ngẩn người nghĩ về giấc mơ kia. Mặc dù nó là giả, nhưng cũng giúp cô nhận ra một thứ quan trọng, đó là chỉ cần thành tích học tập của cô tốt hơn, có lẽ bố sẽ không phản đối việc cô yêu sớm.



Có mục tiêu, thì có động lực.



Thứ hai đi học, Tâm cảm giác như mình lại chăm chỉ thêm một bậc, trong lớp không ai chăm bằng cô nữa rồi. Chủ yếu là những lúc cô học đều có thể ngồi bên cạnh crush, đây là động lực to lớn nhất của cô.



Trí vẫn bình thường như trước, làm chuyện lớp trưởng nên làm, đang ghi danh sách các tiết mục văn nghệ của lớp.



Giờ ra chơi, lớp phó văn nghệ đem về tin tức xấu.





“Mỗi lớp chỉ được đăng ký một tiết mục mỗi thể loại, có múa, nhảy hiện đại, hát đơn, hát đôi và hát tập thể, kịch nữa. Vấn đề là tụi mình đăng ký hết, mà có tận hai tiết mục hát đơn và hai tiết mục nhảy hiện đại, giờ mọi người tính sao?”



Một bạn nữ giơ tay lên hỏi:




“Tiết mục bị trùng là tiết mục của ai vậy?”



Lớp phó văn nghệ tên Mỹ, cô nàng khó xử nói:



“Hát đơn có tớ và Tâm, nhảy hiện đại thì nhóm của An trùng với nhóm của Dung.”



Lời này vừa ra, cả đám học sinh trong lớp đều giật mình, ngay cả Tâm cũng giật mình mà hỏi:



“Ủa từ đã, tui đâu có đăng ký hát đơn đâu?”



Đúng vậy, cô nghĩ kĩ rồi, nhưng không đăng ký vì chưa đủ dũng khí để đứng trên sân khấu. Vốn định năm sau mới tham gia, nói chung, trước khi ra trường sẽ tham gia một lần cho biết, nhưng chắc chắn không phải năm nay.



Mỹ cầm tờ giấy nhìn một lượt, xác nhận đúng rồi mới nói:



“Nhưng mà ở đây có tên cậu, bài Mong ước kỷ niệm xưa.”




Tâm quay mặt nhìn Dung, thấy cô nàng đứng lên rồi kêu:



“Mỹ ơi, tui đăng ký nhầm cho Tâm rồi, bà xóa tiết mục đó đi nha. Còn tiết mục nhảy thì tui thấy nên xem của ai dàn dựng tốt hơn rồi chọn.”



Dung cảm giác được mình tự ý đăng ký cho Tâm như vậy đã làm Tâm không vui, đôi lúc thân thì thân, nhưng không nên đi quá giới hạn. Thật ra cô cũng chỉ muốn Tâm tự tin hơn, vì Tâm thật sự hát rất hay, chỉ là chọn nhầm cách để đốc thúc Tâm rồi.



Khác với ý nghĩ của Dung, Tâm không hề giận hay khó chịu, ngược lại còn nói:



“Dung không đăng ký nhầm đâu, phần hát đơn tụi mình cũng tập rồi thử xem, bài nào hay hơn tụi mình chọn bài đó.”






Cô không thể lúc nào cũng sợ sệt được, chuyện nhỏ như này còn phải chờ bạn tốt tới đăng ký giúp, bao giờ cô mới thay đổi được chứ?



Trong lớp có người cũng đồng ý:



“Tui cũng thấy bỏ phiếu là được rồi.”



“Ừa, vậy đi cho gọn. Nhưng mà tui nghe Mỹ hát rồi, hay lắm luôn.”



“Lớp phó văn nghệ mà, khỏi phải nói.”



Dung cũng vỗ ngực nói:



“Mấy bà không biết chứ Tâm cũng hát hay lắm đó.”



“À ừ…”



Đám con gái nghe vậy im lặng, thật ra Dung là một người không được chào đón trong lớp, chỉ có vài người chơi chung với cô nàng mà thôi. Cho dù Dung là cháu giá của hiệu trưởng thì sao chứ? Nói chuyện quá thẳng thắn, chẳng mấy ai chịu nổi.



Tâm nhìn Dung, cười cười không nói. Rất nhiều người hỏi cô sao lại chơi thân với Dung, hỏi vậy nghĩa là bọn họ không hiểu được luật khi tìm bạn, rằng những người thẳng thắn như vậy đôi khi sẽ làm bạn đau lòng, nhưng sẽ không bao giờ đâm sau lưng bạn.



Dung cục súc thật đấy, nhưng không phải loại người ngang bướng, mà sẽ lắng nghe ý kiến và chịu khó thay đổi bản thân, lúc nào cũng lo lắng quan tâm cho bạn bè. Nên nói thật, Dung là người bạn tốt nhất đấy.