Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng

Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng - Chương 38: Eq thấp




Tâm đành quay lại với hiện thực phũ phàng, thành thật nghe giảng, nhưng mà chưa đầy năm phút, bị Trí dùng những lời lẽ cao thâm khó hiểu của cậu tấn công, cô chịu thua rồi.



“Khó quá à, câu này không làm được không, bỏ qua đi.”



“Không được, dạng bài này khả năng rất cao sẽ xuất hiện trong bài thi, cậu phải làm cho quen đi.”



“Nhưng mà…”



“Không nhưng gì cả, tớ nói lại lần nữa, nghe kỹ.”



Trí lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, một bên nói một bên cầm bút viết ra giấy cho Tâm dễ hình dung, rất ra dáng thầy giáo tương lai.



Kiên nhẫn đến đáng sợ.



Đó là nhận xét của Tâm dành cho Trí sau nửa ngày trời làm một đống lớn bài tập, chỉ nghe thôi đã khiến não của cô muốn nổ tung.





Tâm nằm bẹp trên bàn học, buông thõng hai tay bên người mà than thở:



“Lớp trưởng… não cậu làm từ gì mà sao cậu trâu bò quá vậy. Chả bù cho não của tớ gì cả, học mãi vẫn ngu.”



Trí nghe vậy lắc đầu, nói:



“Thông minh chỉ là một phần thôi, mọi người thấy tớ giỏi, nhưng không thấy những nỗ lực phía sau của tớ. Muốn giỏi, không phải chỉ cần thông minh là đủ đâu.”



“Tự nhận mình giỏi luôn đó hả?” Cô nàng nào đó trợn mắt làm ra vẻ khó tin.



Trí nghe răng cười:



“Nhưng mà tớ giỏi thật, đúng không?”



“Công nhận…”



Không công nhận không được, người ta vừa nhìn đề bài đã biết cách giải rồi, mà cô được dạy nửa ngày, phân tích mãi mới ra kết quả. Đúng thì không nói, đây kết quả tính cả buổi còn bị sai dấu, ha ha…



Tâm hết biết nói gì với khả năng toán học siêu cấp của mình, có lẽ cô nên bắt đầu tập trung cho môn Văn và môn Anh để vớt vát lại một chút.




Thấy cô có vẻ hơi mệt, Trí cầm trái cây đưa qua rồi nói:



“Ăn đi.”



“Cảm ơn lớp trưởng, cậu tốt quá.”



Tâm cảm động bóc một trái nho cho vào miệng, vừa mới nhai hai miếng đã nghe lớp trưởng phũ phàng lên tiếng:



“Ăn xong học tiếp.”



“Hu hu… đừng mà…” Tâm đáng thương nhìn lớp trưởng, hy vọng buổi học đầu tiên cậu ấy sẽ không quá nghiêm khắc.





“Vậy… cho cậu nghỉ thêm mười phút.”



Vốn muốn nghiêm đến cùng nhưng trước đôi mắt long lanh kia, Trí vẫn xiêu lòng, cậu cảm thấy mình thật thiếu nghị lực…




Trong lúc Tâm nằm ì trên bàn nghỉ ngơi, Trí ngồi bên cạnh gọt táo cho cô nàng, chẳng khác gì một ông chồng đang chăm bẵm vợ.



Tâm cứ nằm nghiêng mà nhìn động tác của Trí, người đẹp làm gì cũng đẹp, đến cả gọt vỏ trái cây đều biến thành tác phẩm nghệ thuật thế này?



Trái tim nhỏ của Tâm đập thình thình thình, cả người đều như bị bỏ vào trong lò thiêu, lồng ngực nhè nhẹ phập phồng.



Lỡ thích cậu ấy quá nhiều thì phải làm sao bây giờ? Hay là tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch luôn?



Dù sao khoảng cách giữa bọn họ cũng đã được kéo gần lại từ lâu rồi, cô nghĩ mình nên thể hiện tình cảm nhiều hơn chút, xem thái độ của cậu ấy ra sao.



Nghĩ vậy, chờ Trí cắt nhỏ quả táo ra thì cô đưa mắt nhìn cậu ấy rồi áp sát mặt lại chỗ đĩa trái cây.



“Gì vậy?” Trí một tay cầm dao, một tay cầm miếng táo nhỏ, hỏi.



Tâm liên tục chớp mắt ám thị, ý là muốn được đút táo cho, nhưng mà đầu đất như Trí biết được mới là lạ ấy, làm cô nàng trừng mắt lên luôn.



Thấy cô nàng cứ nhìn mình, Trí cũng căng mắt ra mà nhìn lại.




“Muốn chơi đấu mắt hả?”



“...”



Lớp trưởng, tại sao EQ của cậu lại tỉ lệ nghịch với IQ vậy?



Tâm xì một tiếng rồi bắt lấy cổ tay của Trí, đưa miệng lại gần cắn gọn miếng táo, một phát hết luôn.




Động tác của cô nàng rất nhanh, cho nên không cẩn thận cắn nhẹ vào đầu ngón tay của Trí. Cảm giác tê tê làm cậu có chút… nóng người. Không phải loại nóng bậy bạ đâu, mà là do tim đập nhanh quá, máu bơm lên tăng cao nên mới như vậy.





Trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người bọn họ, mùi hương của thiếu nam thiếu nữ quẩn quanh, nắng sớm dìu dịu, cảm giác xung quanh trở nên thật yên tĩnh.



“Lớp trưởng, tớ…”



Tâm đang định mở miệng nói chuyện, nhưng vừa gọi một tiếng thì cửa phòng đột nhiên vang lên âm thanh cộc cộc cộc.



“Chờ chút, tớ ra xem.”



Trí đặt dao xuống rồi đi ra mở cửa, lúc này mới phát hiện người tới là bé Nhi.



“Em tìm anh à?”



Nhi mỉm cười ngọt ngào với cậu, nghiêng đầu nói:



“Vâng, em định nói là giờ em sắp về rồi.”



“À, qua chào anh hả, anh biết rồi, em về đi.”



Như thường lệ, Trí nói chuyện vô cùng phũ phàng, như tạt mấy gáo nước lạnh vào mặt người khác vậy.



Không phải cậu cố tình làm thế, mà do có chút thẳng thắn, với cả… cậu rất ngốc trong chuyện tình cảm. Đừng nói là Nhi, ngay cả người cậu có hơi thích là Tâm cũng bị cậu nói chuyện như tạt nước ào ào kia kìa.