Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng

Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng - Chương 17: Hiểu lầm rồi




Tâm lấy lại tinh thần rồi vươn vai một cái, tiết học kế tiếp là tiết thể dục, một trong những môn dở hơi nhất mà cô từng biết.



Tâm rất cao so với một số bạn cùng lớp, dáng người cũng khỏe khoắn, nhưng cô lại dở tệ môn thể dục, huống gì nghe nói năm nay bọn họ phải học bóng rổ và nhảy cao!



Bóng rổ sao… Lớp trưởng không cần học cũng qua được, nhưng cô phải thật chăm chỉ luyện tập nếu không muốn rớt cái bụp. Về phần nhảy cao thì, với đôi chân dài của cô, cô không tin là không qua được á!



Sự thật chứng minh, mặc dù Tâm rất tự tin với chiều cao của mình, nhưng bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ để giúp cô dễ dàng vượt qua môn thể dục khốn kiếp kia.



Tâm đau khổ nhìn mọi người nhảy một lượt đã qua, còn bản thân thì cứ lấy đà rồi dừng lấy đà rồi dừng mãi, bắt đầu có chút sờ sợ. Rõ ràng chỉ cần vươn chân qua một cái là được, nhưng sao cô vẫn lo lắng? Lo lắng một cách vô ích.





Ánh mắt của mấy bạn cùng lớp nhìn về phía cô đã bắt đầu có gì đó không đúng lắm, còn có mấy tiếng bàn tán của bọn họ, cô đều nghe được. Hoặc nói, bọn họ cố tình để cô nghe được.



“Bày đặt yểu đà yểu đà, nhìn mắc mệt.”



“Xàm thật, có vậy nhảy cũng không xong, làm màu cho ai xem?”



“Chắc là diễn cho thằng Trí xem chứ ai.”





Tâm cúi thấp đầy, khẽ thở dài một hơi rồi tìm một góc dưới bóng cây ngồi xuống.



Lúc này thầy đi ra ngoài có chút việc nên để lớp trưởng trông lớp, sau đó mọi người ai muốn luyện tập thì luyện tập, ai muốn ngồi chơi thì ngồi chơi, miễn lúc kiểm tra “đạt là được”, đây là điểm tốt duy nhất của môn thể dục, rất tự do.



Tính tình của Tâm hơi nhát một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại người bánh bèo thích giả vờ. Bây giờ chỉ cần hiền lành ít nói đều bị mọi người gắn cho cái danh bánh bèo vô dụng, cô tự hỏi mình vô dụng chỗ nào? Trừ môn thể dục học hơi chán ra, những thứ khác chưa từng ra vẻ yếu đuối, thứ hai đầu tuần vào giờ chào cờ cô còn nhiệt tình đi ôm rất nhiều ghế cho mấy bạn nữ ngồi.



Vậy đấy, nhưng vào miệng bọn họ thì cô trở thành cái thể loại người gì rồi? Tâm thật sự không hiểu nổi, mọi người không thể sống với một thái độ tích cực sao?



Tâm buồn bực ngồi trong góc, gió thổi bay những sợi tóc dài của cô, một đôi mắt vốn luôn sáng long lanh bây giờ tràn ngập chán nản.



Không ai để ý đến Tâm ngoài cái Dung - người vừa mới hoàn thành một lượt khởi động với trò nhảy cao xong, và lớp trưởng - người vẫn luôn thỉnh thoảng lén nhìn cô.



Cả hai đều đi về phía Tâm cùng một lúc, hành động quan tâm này của Dung là chuyện hiển nhiên, vì Tâm là bạn thân của cô.





Còn về phần lớp trưởng, có lẽ sẽ lại khiến mọi người bàn tán thêm. Nhưng mà con trai đâu mấy ai để tâm đến lời nói nhảm bên ngoài, cậu chỉ biết bạn cùng bàn của mình đang không ổn. Thêm vào đó, với tư cách là lớp trưởng, cậu phải có trách nhiệm quan tâm các bạn khác trong lớp!




Dung chạy bình bịch về phía Tâm, hai gò má tròn phúng phính hơi ửng hồng lên vì vận động mạnh, trông có chút đáng yêu. Cô nàng lo lắng hỏi:



“Mày làm sao thế?”



“Hả? Tao đau bụng ấy mà…”



Tâm nghĩ nghĩ rồi đáp, không dám kể cho bạn tốt nghe về mấy “lời hay ý đẹp” của đám người kia. Cô có thể nhịn xuống hết mấy lời đó, nhưng mà để Dung nghe được thì xác định ngày sau trong lớp không được yên bình, bởi vì Dung rất là máu chiến.



Nghe Tâm bảo đau bụng, Dung cười hô hô:




“Tới tháng hả?”



“A… không phải…”



Tâm còn chưa kịp trả lời hết, cái người con trai đang đi nhanh về phía cô đột nhiên dừng bước, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy bối rối.



Không phải lớp trưởng muốn nghe lén, mà là cậu đã đi đến rất gần rồi, hai người họ nói chuyện còn to nữa, hoàn toàn là vô tình. Cậu lúc này mới xấu hổ ho nhẹ một tiếng rồi ấp úng nói:





“N-nếu cậu đau bụng thì có thể xin thầy nghỉ một hôm.”



Tâm ngẩn người một lúc, sau đó liên tục phẩy tay giải thích:



“Éc, không phải như hai người nghĩ đâu.”



Dung gật gù đáp: “Rồi rồi, biết rồi mà, để tối tao mua đồ ăn qua bồi bổ cho mày.”



Trí cũng gật đầu: “Vậy được rồi, tớ sẽ nói vào thầy sau.”



Nội tâm của người nào đó: “Ủa? Tui đã nói không phải rồi mà, sao hai người không tin???”