10/01/2023
Bởi vì chiếc khăn tay căn bản không tồn tại này, Nhung Dật nghênh đón lần hẹn hò ngọt ngào thứ hai trong đời.
Giống như lần trước toàn bộ hành trình đều không có ai đề cập đến, lần này cũng không có ai đặt ra nghi vấn tại sao đưa khăn tay lại phải đi đến rạp chiếu phim.
Nhung Dật đang ngồi trong đại sảnh tối om, tay ôm hộp bỏng ngô, đầu óc hoàn toàn không để trên màn hình.
Cậu đang thầm tính toán, với tần suất ăn bỏng ngô của Trần Kha Nghiêu, làm thế nào để tay hai người chạm vào nhau một cách tự nhiên hơn.
Sau đó cậu phát hiện, chỉ cần đút tay vào, không nhúc nhích là được, ôm cây đợi thỏ mới là cách thuận tiện nhất.
Khi âm thanh kèm theo tiếng gầm rú của trực thăng trên màn hình vang lên, Trần Kha Nghiêu khẽ quay đầu, thì thầm vào tai cậu: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Nhưng đồng thời, tay hắn lại hoàn toàn không buông ra, vẫn nắm lấy đầu ngón tay của Nhung Dật.
Nhung Dật không lên tiếng.
Cả người cậu như khúc gỗ, vô cùng cứng đờ, bất động, thứ duy nhất đang nhảy nhót mãnh liệt cuồng nhiệt chính là trái tim trong lồng ngực, đang đập dữ dội không ngừng khiến Nhung Dật choáng váng.
Chờ khi Trần Kha Nghiêu cuối cùng cũng rút tay ra khỏi hộp bỏng ngô, trong đầu Nhung Dật vẫn lưu lại tiếng trực thăng ầm ầm.
Cậu len lén cúi đầu nhìn ngón tay mình còn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể của Trần Kha Nghiêu.
Tốt quá, hiện tại, cậu cũng được coi là đã nắm tay Alpha rồi.
Chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng đây lại là một thành tựu to lớn trong cuộc sống của cậu.
Vậy thì theo tiến độ này, lần sau là có thể ôm, lần sau nữa liền có thể hôn rồi.
Chẳng mấy chốc, cậu sẽ có thể nghênh đón một cuộc sống tốt đẹp, đôi khi hai lần một ngày, đôi khi ba lần một ngày.
Sau đó kết hôn.
Cuối cùng bên nhau đến già, con cháu đầy đàn.
Nhung Dật lấy bỏng ngô nhét vào miệng nhai nhai, đầu óc sôi ùng ục.
Khi ra khỏi rạp chiếu phim, Nhung Dật len lén liếc mắt nhìn Alpha bên cạnh mình, người đã bị cậu thầm định sẽ ở bên nhau đến cuối đời vô số lần, trong lòng dấy lên xúc động muốn thổ lộ tình cảm.
"Đúng rồi." Trần Kha Nghiêu đột nhiên mở miệng, "Khăn tay của cậu, lần trước tôi quên đưa cho cậu.”
À, còn cái này nữa, cho dù đây chỉ là cái cớ, nhưng hoàn toàn không đề cập đến thì có chút kỳ quái.
Nhung Dật vội vàng lắc đầu: "Không sao."
Nhưng Trần Kha Nghiêu thật sự thò tay vào trong túi, sau đó lấy ra một cái túi giấy nho nhỏ, đưa tới trước mặt cậu.
Nhung Dật đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thật sự có khăn tay? Nhưng cậu không hề làm rơi mà, chẳng lẽ Trần Kha Nghiêu cố ý kiếm cớ tặng quà cho cậu à, lãng mạn quá đi mất!
Nhung Dật kích động nhận lấy, cẩn thận mở ra, sau đó ngây người.
Bên trong túi giấy thực sự là một chiếc khăn tay được gấp lại.
Nền màu trắng, phía trên còn in hình con thỏ nhỏ và nhiều củ cà rốt màu hồng rất đáng yêu.
Nhung Dật nhìn khăn tay ngẩn người.
"Là của cậu sao?" Trần Kha Nghiêu hỏi.
Nhung Dật không nói nên lời. Dùng móng chân nghĩ cũng biết, trong số hai người từng ngồi trên xe của hắn ngày hôm đó, người nào có khả năng là chủ nhân của chiếc khăn tay này hơn?
"Tôi không có phương thức liên lạc của Lạc Lạc." Trần Kha Nghiêu nói, "Cho nên hỏi cậu trước."
Vì thế đến lượt Nhung Dật xấu hổ.
Đây là sự trùng hợp thần kỳ gì thế, bạn nhỏ Lạc Lạc à, tại sao em lại bất cẩn như vậy?
Bây giờ thì hay rồi, người nói dối chỉ có một mình cậu. Chuyện cho tới bây giờ, ngoại trừ kiên trì thừa nhận đây là đồ của mình ra, còn có con đường khác để đi à?
Nhung Dật buồn bực gật đầu: "Đúng vậy, cái này là của tôi."
Trần Kha Nghiêu thấy thế phì cười một tiếng.
"Ban đầu tôi còn lo có thể là mình nhầm." Hắn nhìn Nhung Dật, "Dù sao phong cách này và cậu nhìn có chút..."
Không hợp.
Nhung Dật quá rõ ràng, hiệu quả của việc cậu móc ra một cái khăn tay như thế này không khác gì thầy hiệu trưởng đột nhiên múa cột trong lễ chào cờ vậy.
Trong lòng Nhung Dật rất thích loại đồ vật nhỏ nhắn đáng yêu này, nhưng bởi vì biết mình không hợp nên chưa bao giờ mua, tâm tình khó tránh khỏi sa sút đi vài phần.
"Cái đó..." Trần Kha Nghiêu đột nhiên lại mở miệng nói, "Thực xin lỗi, tôi không có ý chê cười cậu. Chỉ là có chút vui.”
"Vui?" Nhung Dật không hiểu.
"Tôi vẫn luôn muốn hiểu rõ cậu nhiều hơn." Trần Kha Nghiêu nói, "Nhưng cậu đều không quá muốn nhắc đến chuyện của bản thân cho lắm."
"..."
Sau khi Nhung Dật hiểu ý hắn lập tức choáng váng.
"Được rồi, giờ khăn tay cũng đã trả lại cho cậu rồi." Trần Kha Nghiêu nhìn cậu, "Vậy... Không tìm được cớ hẹn cậu đi chơi nữa, lần sau tôi lại hẹn cậu, cậu vẫn đi chứ?"
Nhung Dật hít sâu một hơi, sau đó buột miệng nói: "Cậu rốt cuộc có mục đích gì?"
Nếu thật sự là lừa gạt, vậy thì xin hãy cố gắng lừa sắc trước, được không?
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền ý thức được không đúng lắm. Bởi vì sợ quá mức kích động sẽ nói lung tung, cho nên cứng rắn nghẹn đến bây giờ, thế mà vẫn không thành. Trong lòng Nhung Dật hung hăng mắng mình hai câu, sau đó thật cẩn thận đánh giá Trần Kha Nghiêu, phát hiện biểu cảm của đối phương quả nhiên đã biến thành lúng túng.
“Thật xin lỗi.” Trần Kha Nghiêu cười với Nhung Dật một cách cứng ngắc, sau đó chậm rãi đi về phía trước, “Tôi...”
Tôi nửa ngày, cũng không có đoạn sau.
Nhung Dật hoảng hốt, sợ hắn tuyên bố buông tha cho mình, vội vàng chạy tới ý đồ cứu chữa.
"Cậu có phải là muốn theo đuổi tôi không?" Cậu lớn tiếng hỏi.
Trần Kha Nghiêu bước nhanh hơn, không quay đầu lại cũng chẳng nói lời nào.
Xong rồi, người này, vóc dáng to lớn như vậy, cũng quá yếu ớt đi.
Dưới tình thế cấp bách Nhung Dật dứt khoát vươn tay ra, kéo cổ tay Trần Kha Nghiêu.
Đợi đến khi đối phương có chút kinh ngạc quay đầu lại, cậu đột nhiên căng thẳng trở lại.
"Tôi, cái đó, tôi... Tôi mời cậu ăn cơm!" Cậu nói.
Bầu không khí thật là xấu hổ.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn cơm, Trần Kha Nghiêu luôn chủ động bắt chuyện dẫn dắt đề tài lại ngồi im không lên tiếng, khiến Nhung Dật phải vắt óc cứu vãn bầu không khí.
Cậu không hiểu tại sao Trần Kha Nghiêu lại đột nhiên trở nên bất thường như vậy. Đúng là vừa rồi cậu lỡ lời nhưng cũng không đến mức tạo thành đả kích nghiêm trọng như vậy cho hắn chứ. Xem ra nội tâm của Alpha hoàn mỹ trong lòng cậu thật sự rất mảnh mai.
Quả nhiên lúc thích một người, nhìn cái gì của đối phương cũng thấy đáng yêu, huống chi vốn là mình nói lung tung. Nhung Dật quyết tâm cố gắng cứu chữa.
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi..."
Còn chưa nói xong đã bị đối phương đánh gãy.
"Không sao." Trần Kha Nghiêu cưỡng ép kéo khóe miệng lên với cậu, "Là vấn đề của tôi. Cậu không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
Trong lòng Nhung Dật đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất hòa mãnh liệt.
Trần Kha Nghiêu thấy cậu nhíu mày không nói gì, lại nói tiếp: "Cậu không cần phải áy náy, cảm thấy không thoải mái cũng phải thôi. Tôi..."
Nhung Dật vội vàng lắc đầu: "Không có không thoải mái!"
Trần Kha Nghiêu nhìn cậu.
"Tôi rất vui khi cậu hẹn tôi gặp mặt." Mặc dù Nhung Dật khẩn trương, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói tiếp, "Nếu cậu nguyện ý, tôi hy vọng sau này cũng có thể thường xuyên... Chính là... Giống như vậy..."
Hoặc là tiến thêm một bước.
Trần Kha Nghiêu vẫn nhìn cậu.
"Tôi chỉ là có chút không thể tin được." Nhung Dật rũ tầm mắt xuống, "Người ưu tú như Trần tiên sinh, tại sao lại đối với tôi như vậy..."
Cậu nói xong lại len lén nâng tầm mắt lên nhìn thoáng qua.
Trần Kha Nghiêu vẻ mặt kinh ngạc, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười. Biểu tình như vậy, hẳn có thể gọi là bất ngờ đúng chứ?
"Tôi vốn còn lo có phải bản thân mình nôn nóng quá rồi hay không." Hắn nhìn Nhung Dật, đặc biệt nghiêm túc nói: "Hai câu vừa rồi nên là tôi nói mới phải."
Thế là khi đi ra khỏi nhà hàng, bọn họ nắm tay nhau.
Hai người thoạt nhìn đều có khí tràng Alpha bùng nổ, lại có cử chỉ thân mật như vậy đi cùng nhau thật sự là có chút kỳ quái. Nhưng Nhung Dật không chỉ không muốn che dấu, thậm chí có chút muốn khoe khoang với mỗi người đi ngang qua.
Cậu cảm thấy mình như đang đi trên một con đường nở đầy hoa tươi, hai bên đường có vô số thiên sứ nhỏ mông trần đang xếp hàng thâm tình tấu nhạc.
"Vẫn cảm thấy có chút khó tin."
Nhung Dật nhất thời ngẩn ra, tiếng lòng của mình sao lại dùng thanh âm của Trần Kha Nghiêu nói ra vậy, sửng sốt trong chốc lát mới phát hiện thật sự là Alpha nắm tay cậu đang nói chuyện.
"Tôi không ngờ lại thuận lợi như vậy." Trần Kha Nghiêu tiếp tục nói, "Hiện tại thậm chí có chút... Không biết phải làm sao.”
Nhung Dật thực sự hoài nghi hắn có phải cố ý nói những lời này để dỗ dành cậu vui vẻ hay không.
Nhưng bộ dáng Trần Kha Nghiêu lại đặc biệt nghiêm túc: "Tôi thật sự rất vui.”
Nhung Dật hoàn toàn say mê.
"Tôi cũng thế." Cậu nói.
Trên đường trở về, cậu ngồi ở ghế lái phụ của Trần Kha Nghiêu, trong lòng tràn đầy hoảng hốt.
Cậu thế mà thật sự có đối tượng.
Độc thân từ trong bụng mẹ, chưa bao giờ được Alpha ưu ái, tỏ tình là thất tình, ngay cả ba mẹ cũng ngầm thừa nhận không gả được cậu, vậy mà thật sự có đối tượng rồi.
Hơn nữa đối phương còn là một người ưu tú như vậy, phù hợp với tất cả tưởng tượng của cậu đối với Alpha hoàn mỹ.
Hạnh phúc đến đột ngột như vậy khiến cậu trở tay không kịp.
Đây thật sự không phải là đang nằm mơ à?
Nhung Dật âm thầm vươn tay nhéo đùi mình, đau đến sảng khoái.
[Truyện chỉ được đăng tại Wattpad VoocnhoUwU, những nơi khác đều là reup!!!]
Chờ khi xe lại một lần nữa dừng ở cửa tiểu khu, Nhung Dật sau khi xuống xe rốt cuộc cố lấy hết dũng khí.
"Cảm ơn cậu đã đưa tôi về." Cậu căng thẳng không dám nhìn đối phương, "Cậu đã đến mấy lần rồi... Có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không?"
Trần Kha Nghiêu sửng sốt một chút.
"... Nhà tôi có hơi bừa bộn." Nhung Dật căng thẳng giật giật ống quần, "Cậu đừng chê."
Vừa nói xong, trong lòng cậu có chút hối hận.
Vào thời điểm này, nào có thể chỉ mời người khác lên ngồi một chút, rõ ràng trong lòng đang nghĩ đến một số chuyện không tốt.
Là một Omega, có phải hành động của cậu có vẻ hơi đói khát rồi không?
"Đương nhiên không chê." Trần Kha Nghiêu thoạt nhìn cũng căng thẳng như cậu, "Nếu như cậu không ngại, tôi..."
Hắn chưa kịp nói xong thì điện thoại trong túi reo lên.
Sau khi hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc, Alpha buồn bực đưa tay ra nhận điện thoại.
Dù cố ý đi xa vài bước, nhưng xung quanh yên tĩnh, Nhung Dật vẫn có thể dễ dàng nghe thấy tiếng "Ba" của Trần Kha Nghiêu và câu tiếp theo "Sao ba lại đến" của hắn sau khi nghe điện thoại.
Xong rồi, lạnh rồi.
Trong đầu cậu tràn đầy vọng tưởng thấp kém, tạm thời không thực hiện được.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Trần Kha Nghiêu tràn ngập tiếc nuối.
"... Tôi phải về rồi."
"Ồ." Nhung Dật gật đầu, "Vậy ngủ ngon, trên đường cẩn thận."
Nhưng người đứng trước mặt cậu lại không có động tĩnh gì. Trần Kha Nghiêu không nói lời nào, cũng không rời đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn cậu.
Nhung Dật cũng nhìn Trần Kha Nghiêu.
Trong lúc làn da trên má dần dần ấm lên, suy nghĩ trong lòng cậu đột nhiên linh hoạt.
Thế là cậu cố gắng kìm nén nhịp đập dữ dội trong lồng ngực, yên lặng nhắm mắt lại.
Sau đó, quả nhiên có một hơi thở ấm áp tiến đến gần cậu.
Xúc cảm mềm mại trên môi cùng với hơi thở loáng thoáng truyền đến một chút pheromone như có như không, cùng nhau bùng nổ trong đầu cậu.