Nhật Ký Thất Tình Của Nhung Tiên Sinh

Chương 1




28/12/2022

Thời gian cách cuộc hẹn còn khoảng mười lăm phút.

Nhung Dật quay đầu nhìn bức tường kính bên cạnh của cửa hàng, sau khi xác nhận kiểu tóc và trang phục của mình đều hoàn mỹ, thì hít một hơi thật sâu.

Không được lo lắng, bình tĩnh nào.

Cậu ở trong lòng tự nhủ như vậy, nhưng ngược lại lại làm cho nhịp tim càng thêm không ổn định.

Vì để làm dịu cảm xúc, cậu vô thức đặt hai bàn tay trước mặt chà xát. Nhưng rất nhanh, cậu ý thức được động tác này thoạt nhìn có chút quê mùa, lỡ đâu đối phương đột nhiên xuất hiện rồi nhìn thấy, có thể sẽ ở trong lòng yên lặng trừ điểm.

Nhung Dật nhanh chóng đặt tay xuống.

Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua. Thời gian cách cuộc hẹn còn khoảng mười bốn phút.

Cái gọi là một giây dài như năm chắc là như vậy đi. Cậu nhìn quanh một vòng, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói mềm mại xa lạ.

"Xin chào, xin hỏi..."

Nhung Dật quay đầu lại.

Người mở miệng nói chuyện với cậu là một thiếu niên mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

"Em muốn đi xe buýt, nhưng em quên mất thẻ giao thông rồi..." Thiếu niên có vẻ hơi ngại ngùng, "Có thể cho em mượn ít tiền lẻ được không? Em có thể dùng wechat chuyển khoản lại cho anh ngay bây giờ."

Thiếu niên ngẩng đầu, gương mặt hơi ửng hồng, trông có chút xấu hổ và căng thẳng.

"Thật xin lỗi." Nhung Dật xấu hổ cười cười, "Trên người tôi cũng không có tiền mặt."

"A... Vậy à." Thiếu niên sửng sốt một chút, nhưng cũng không rời đi, đảo mắt hỏi tiếp, "Anh ở đây chờ ai à?"

"Ừm."

Cậu trả lời rất khô khan, nhưng đối phương vẫn không nản lòng.

"Là người yêu sao?"

Nếu vậy thì tốt rồi.

Nhung Dật ở trong lòng yên lặng thở dài, hỏi: "Xin hỏi còn có chuyện gì sao?"

Thiếu niên kia lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, hơi cau mày, mím môi, sau đó nhìn cậu nhỏ giọng nói: "Thật ra em chỉ muốn xin phương thức liên lạc của anh mà thôi."

Câu trả lời này đối với Nhung Dật mà nói không bất ngờ chút nào.

Cậu cúi đầu nhìn thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi này. Đường nét mềm mại, tóc ngắn hơi xoăn, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt hạnh nhân to tròn, rõ ràng là một Omega, lấy đại đa số ánh mắt của hầu hết mọi người, có thể được phân vào trong phạm vi đáng yêu.

Hoàn toàn là loại hình mà Nhung Dật khao khát nhất.

"Thật xin lỗi." Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của đối phương, "Không tiện lắm."

"A... Vậy à." Đối phương lộ ra vẻ mặt thất vọng xấu hổ, miễn cưỡng cười cười sau đó lập tức xoay người, "Thật xin lỗi vì đã quấy rầy."

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của đối phương chạy xa, trong lòng Nhung Dật khó tránh khỏi băn khoăn.

Ngay khi cậu đang suy nghĩ có nên đợi ở một nơi kín đáo hơn hay không, thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cậu.

Nhung Dật vô thức quay đầu, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, sự căng thẳng vừa mới dịu đi một chút lại dâng lên lần nữa.

"Cậu cậu cậu... Cậu đến rồi!" Cậu bất giác nói to.

“Vừa rồi là bạn của cậu sao?” Đối phương rất tự nhiên dựa vào bên cạnh cậu, hất cằm chỉ hướng thiếu niên vừa rời đi, “Thật đáng yêu, giới thiệu cho tôi đi?”

"Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến chuyện mời tôi ăn cơm vậy?"

Lưu Nguyên vô tư tùy tiện ngồi đối diện cậu, còn Nhung Dật thì lại cực kỳ dè dặt.

"Muốn cảm ơn cậu, trước đó..."

"Ầy cậu cũng quá khách sáo rồi." Lưu Nguyên cười khoát tay, "Chỉ có chừng ấy việc nhỏ, không mấy khó khăn."

Nhung Dật cũng cười với cậu ta: "Nhưng mà."

“Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì cậu đi xin phương thức liên lạc của tên nhóc đến hỏi đường vừa nãy đi.” Bộ dáng Lưu Nguyên như nhớ mãi không quên, “Sớm biết cậu không biết người ta thì tôi đã đuổi theo rồi. Đó là loại hình mà tôi thích nhất đó."

"..."

Nhung Dật không lên tiếng.

“Haha, tôi đùa thôi,” Lưu Nguyên thấy cậu có vẻ không vui lắm, vội vàng chuyển đề tài, "Cơ mà nói thật, cậu vì chút chuyện nhỏ như ăn cháo mà mời tôi ăn cơm, thật sự có chút xấu hổ.”

Nhất định phải nói, đúng thật chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Nhung Dật hơi bất cẩn, lúc trước đến công ty bên A làm mất USB, lúc ra khỏi thang máy, đi đến cửa tòa nhà mà không hề hay biết thì bị Lưu Nguyên vì chạy một mạch từ cầu thang lầu một xuống mệt muốn đứt hơi cản lại.

Thật ra, mấy cái số liệu đó cũng nằm trong máy tính của công ty cậu ta, cũng không liên quan gì đến cơ mật, rơi mất thì thôi.

Mấu chốt ở chỗ, cậu vốn có ấn tượng tốt với vị Alpha bên công ty A này, người này rất nhiệt tình lại dễ nói chuyện, hơn nữa dáng vẻ cũng có chút đẹp trai.

Khi Lưu Nguyên đung đưa chiếc USB treo trên sợi dây trước mặt cậu và hỏi "Nhìn xem đây là cái gì", nháy mắt, cả thế giới bỗng biến thành màu hồng, còn có cả thần Cupid xếp hàng hát lên.

Cậu ấy thật đẹp trai, mà còn là người tốt nữa, cậu thực sự rất muốn yêu đương với cậu ấy.

Nhung Dật giống như bị mê hoặc, quay về công ty lập tức gửi mail cảm ơn Lưu Nguyên lần nữa, sau đó xin phương thức liên lạc cá nhân của cậu ta.

Sau khi qua lại, hai người cũng coi như quen biết ngoài công việc.

"Coi như là... Kết bạn đi." Hai tay Nhung Dật ở dưới bàn nắm chặt thành quyền, cố gắng hít sâu khống chế nhịp tim.

"Hở? Chúng ta vốn dĩ không phải vậy à?" Lưu Nguyên chưa hiểu chuyện gì, "Này, sao hôm nay cậu đột nhiên nghiêm túc vậy, làm tôi cũng căng thẳng theo."

"Vậy, cậu có thể trả lời tôi một vấn đề không?" Nhung Dật thăm dò hỏi.

"Cậu nói xem?"

Nhung Dật cẩn thận nhìn cậu ta một cái: "Cậu... Chỉ thích loại hình Omega kia thôi à?"

"Loại nào?" Lưu Nguyên suy nghĩ một chút mới nhớ ra, "À, cậu nói người vừa rồi à? Tôi đùa thôi. Thật ra tôi chưa bao giờ kết giao cùng loại hình này hết."

Nhung Dật thở phào nhẹ nhõm.

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này, muốn giới thiệu đối tượng cho tôi à?" Lưu Nguyên hưng phấn, "Tôi rất hoan nghênh! Loại hình nào cũng không quan trọng, tôi chỉ thích dáng vẻ đẹp mắt thôi."

Trong lòng Nhung Dật khẽ động, thốt lên: "Cậu cảm thấy tôi có đẹp mắt không?"

Lưu Nguyên sững sờ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngay sau đó cả khuôn mặt Nhung Dật đỏ bừng.

"Đẹp mắt." Lưu Nguyên nuốt nước bọt, đồng thời vô thức ngả người ra sau ghế, "Nhưng mà... Cậu đang nói đùa với tôi đấy à?"

Nhung Dật đột nhiên cứng đờ, không biết có nên che giấu hay không.

“Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị người ta hiểu lầm thành là Beta…” Lưu Nguyên đưa tay gãi gãi đầu, có chút không biết làm sao, “Nhưng thật ra tôi là Alpha.”

Nhung Dật xấu hổ: "Tôi biết, nhưng..."

"Cậu là đồng tính luyến ái?" Lưu Nguyên trợn mắt nhìn.

"Tôi..." Nhung Dật có chút buồn bực, "Cậu chưa xem thông tin trang cá nhân wechat của tôi à?"

Lưu Nguyên chớp chớp mắt, không nói gì.

Nhìn bộ dáng này, chắc là đọc không kỹ, dù sao đại đa số mọi người sẽ không đánh dấu giới tính thứ hai của mình lên như Nhung Dật, cho nên có rất ít người xem thông tin chi tiết.

"Tôi không phải là Alpha." Nhung Dật nói.

"A..." Lưu Nguyên hơi kinh ngạc, "Beta như cậu rất ít…”

"Tôi cũng không phải là Beta."Nhung Dật yên lặng dời tầm mắt.

Lưu Nguyên càng kinh ngạc hơn: "Chẳng lẽ cậu còn chưa phân hoá?"

Nhung Dật cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi: "Tôi trông không giống một Omega đến vậy sao?"

Lưu Nguyên cuống quýt xin lỗi rồi lịch sự từ chối.

Thật ra kết quả này đối với Nhung Dật mà nói cũng không có gì ngạc nhiên, trong cuộc đời hai mươi sáu năm qua cậu đã được vô số người theo đuổi, cũng chủ động theo đuổi vô số người, nhưng đến nay vẫn chưa có một lần thoát khỏi kỷ lục, kết giới độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ vẫn chưa được phá vỡ.

Không có lý do nào khác, người theo đuổi cậu hoàn toàn không phù hợp, với lại giới tính còn tương phản nữa.

Thật ra, khi cậu còn bé rất thanh tú, mọi người đều đoán được cậu sau tuổi dậy thì sẽ phân hóa thành Omega.

Không ngờ sau khi phân hóa thành công, không hiểu sao chiều cao của cậu lại phát triển điên cuồng, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh rõ ràng, rốt cuộc sau khi cậu đã quá nổi bật giữa đám đông trong lớp, ba mẹ cậu đã đưa cậu đến bệnh viện, kết quả kiểm tra đều bình thường, cậu quả thật là một Omega tiêu chuẩn về mặt sinh lý.

Nhung Dật cảm thấy mình không chỉ là một Omega về mặt sinh lý, mà tâm lý cũng là một Omega tiêu chuẩn nhất.

Từ khi còn là một thiếu niên, một trong những lý tưởng trong cuộc sống của cậu là tìm một Alpha cao lớn, đẹp trai và có khí phách để lập gia đình, sinh ra một bảo bảo đáng yêu, làm một người vợ hiền thục. Thậm chí cậu còn vì thế mà nghiêm túc đi học nấu ăn, bây giờ ra tay cũng là hương sắc vẹn toàn.

Đáng tiếc, cho đến khi hoàn toàn trưởng thành thành một Omega cao lớn, đẹp trai dịu dàng, cậu vẫn chưa có cơ hội thể hiện tài năng này trước mặt những người khác ngoài ba mẹ mình.

Có một số Omega vẫn chủ động theo đuổi ngay cả khi biết giới tính thật của cậu. Nhưng tất cả Alpha bị cậu theo đuổi dù biết giới tính thật của cậu đều chủ động nhượng bộ rút lui.

Nhưng cậu vẫn không thể kiểm soát bản thân rơi vào một tình yêu mới bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, sau đó dễ dàng thổ lộ.

Có lẽ là bởi vì sâu trong nội tâm cậu cảm thấy bỏ thời gian ra nghiêm túc theo đuổi rất uổng phí, thà bị từ chối sớm rồi hết hi vọng còn hơn.

Một bữa cơm vô cùng xấu hổ.

Lúc tính tiền, Lưu Nguyên vội vàng giành thanh toán, xong rồi trịnh trọng nói lời cảm ơn và xin lỗi cậu, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Để lại Nhung Dật đang thất tình, lòng tràn đầy phiền muộn.

Cậu bước ra khỏi cửa hàng, đứng bên đường đầy người qua lại, yên lặng ngẩn người.

Cách đó không xa, có một đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm, tuy rằng không lễ phép lắm nhưng Nhung Dật vẫn không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cậu cảm thấy có chút ao ước.

Mắt thấy sắp bị vạch vào phạm trù người lớn tuổi chưa lập gia đình, nhưng đến nay đừng nói là hôn môi, ngay cả tay Alpha cậu cũng chưa bao giờ được nắm.

Bây giờ có rất nhiều Omega nhỏ nhắn dễ thương kêu gào đòi độc lập tự do, phản đối đánh dấu, từ chối bị gia đình trói buộc, Nhung Dật mong mà không được thấy mà đau lòng.

Nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng anh anh em em làm cho cẩu độc thân cảm thấy thật bi thương mà.

Nhung Dật thở dài, yên lặng nhìn đi chỗ khác, cách đôi vợ chồng đó không xa có một người đang nói chuyện điện thoại, Nhung Dật theo bản năng nhìn thêm vài lần, trong lòng theo thói quen cảm thán một chút.

Vóc dáng người này hình như còn cao hơn cậu đi, bộ dạng cũng rất đẹp trai, nếu như có thể cùng một Alpha như vậy yêu đương thì quá tốt mà.

Chờ khi cậu đã chậm rãi đi đến ngã tư đường, trong lòng đã lên kế hoạch nếu mình cùng Alpha đó ở bên nhau, sau khi kết hôn nhất định phải mua căn nhà ở khu kia.

Còn đang rối rắm có nên lấy thêm một căn ở khu khác hay không, đột nhiên trước mặt xông tới một người, mạnh mẽ hất cậu văng ra phía sau, người đó cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy đi.

Cậu vừa đứng vững, liền nhìn thấy một bé gái khoảng mười tuổi vừa khóc vừa chạy từ hướng người vừa rồi chạy tới, hét lớn: "Ăn trộm! Có ăn trộm!"

Nhung Dật vội vàng quay đầu lại, thấy rõ bóng lưng đang dần dần đi xa kia liền đuổi theo.

Năm đó cậu từng tham gia đội điền kinh ở trường, là vua bất bại trong nhóm Omega, từng nhiều lần bị tuyển thủ và bạn bè tố cáo báo cáo sai giới tính.

Sau khi tốt nghiệp mặc dù đã bỏ bê rèn luyện nhưng nền tảng vẫn còn, một khi nghiêm túc phát lực, thì bằng mắt thường có thể nhìn thấy khoảng cách giữa cậu và tên trộm đó không ngừng được rút ngắn.

Thấy sắp đuổi kịp, Nhung Dật vươn tay định bắt lấy cánh tay của tên trộm, không ngờ tên trộm gấp đến nổi chó cùng rứt giậu*, nháy mắt xoay người liền tung ra một quyền.

*Chó cùng rứt giậu có nghĩa là: Bị dồn vào bước đường cùng nên phải liều lĩnh để thoát thân. (Nguồn: tudienso.com)

Nhung Dật theo quán tính không thể lui về phía sau ngay, chỉ có thể nghiêng người khó khăn tránh thoát, nhưng ngay sau đó trong lòng liền bắt đầu luống cuống.

Đuổi kịp, không có nghĩa là có thể đánh thắng được. Hình thể hai người trông không khác nhau lắm, nhưng dù sao cậu thực chất vẫn là một Omega, sức mạnh khó tránh khỏi có chênh lệch.

Đang lúc cậu do dự, đối phương lảo đảo vài bước rốt cuộc cũng đứng vững, sau đó lại vung thêm một quyền tới.

Nhung Dật vốn không được huấn luyện cách đánh nhau, phản xạ có điều kiện nhắm mắt giơ tay, nhưng sau một trận gió nhẹ qua đi, đòn đánh nghiêm trọng đã đoán trước không thấy đâu, mở mắt ra thì phát hiện nắm đấm đó dừng lại cách chóp mũi cậu không đến một tấc.

Sở dĩ không đánh trúng cậu không phải là tên trộm phát hiện ra lương tâm, mà là bị người kịp thời ngăn lại.

Bên cạnh Nhung Dật có thêm một người, đưa lưng về phía cậu, đang vươn tay nắm lấy cổ tay tên trộm.

"Cậu..."

Nhung Dật còn chưa nói xong đã thấy bàn tay của người nọ nắm lấy cổ tay tên trộm, dùng sức kéo lại khiến tên trộm lập tức ngã về phía trước hai bước, người nọ đột nhiên nhấc đầu gối lên đập vào bụng tên trộm.

Vài giây sau, tên trộm đã bị khống chế trên mặt đất, không thể động đậy.

Mà lúc này Nhung Dật vẫn đứng đó chưa hoàn hồn lại.

Người tốt bụng đột nhiên xuất hiện kia ra tay bất ngờ bắt chéo hai tay tên trộm ra sau lưng, dùng một đầu gối đè tên trộm xuống đất rồi quay đầu lại.

"Cậu không sao chứ?" Hắn nhìn về phía Nhung Dật, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Nhung Dật nhìn hắn ngẩn người.

A, người này.

Nhung Dật vừa rồi còn đang suy nghĩ xem nên đặt tên cho con của cậu và hắn là gì, sau này lớn lên sẽ cho con đi học ở đâu.

Cách tốt nhất để quên đi nỗi đau thất tình là gì?

Nhung Dật đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều biến thành màu hồng, còn có thần Cupid xếp đang hàng hát lên.

Trời ơi, cậu ấy đẹp trai quá, còn tốt nữa. Tôi muốn yêu đương với cậu ấy.

Tác giả có lời nói:

Một số nội dung sau này sẽ đề cập đến nhưng để ngăn ngừa mọi người đọc cảm thấy khó hiểu, cho nên trước tiên nói một chút về thiết lập riêng của mình.

1. Ba giới tính trong ABO nhìn bề ngoài có thể phân biệt rõ ràng. Đương nhiên cũng giống như xã hội hiện thực, có những người không phân biệt được là nam hay nữ, cho nên mới xuất hiện tình huống bi thảm như Nhung Dật vậy.

2. Y học đã rất phát triển, tất cả mọi người định kỳ sẽ đến bệnh viện tiêm thuốc ức chế lâu dài, bảo hiểm y tế có thể hoàn trả. Cho nên không ngửi được mùi, cũng sẽ không tùy ý phát tình (nhưng khi tác giả cảm thấy có lúc cần mất đi hiệu lực thì sẽ mất đi thôi).

3. Cố ý phóng thích pheromone ở nơi công cộng là vi phạm các quy định về an ninh trật tự, người vi phạm sẽ bị phạt tiền và tạm giam.

—————————

Tuy đã đọc nhiều bộ về ABO rồi nhưng edit lại không rành lắm. Không biết tui edit có dễ hiểu không mọi người? (⁠・⁠o⁠・⁠)