Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 63




Thời điểm thỉnh an, Liễu Vi Dung nhạy bén phát giác cảm xúc của Hoàng hậucó cái gì không đúng, mặc dù trên mặt mang nụ cười ôn hòa đoan trang, nhưng nàng cảm thấy Hoàng hậu không giống với ngày trước.

Kỳ quái, tối hôm qua không phải Hoàng hậu thị tẩm sao?

Tại sao nàng cảm giác Hoàng hậu hình như một chút cũng không vui.

Chỉ là việc này không liên quan đến nàng, sau khi nghĩ một lúc ở trong đầu liền bỏ qua.

Nghe các nữ nhân nói những lời không có dinh dưỡng gì, sau khi đã đến giờ, một nhóm chậm rãi đi thỉnh an Thái hậu.

Khóe mắt dư quang liếc nhìn Nhị hoàng tử trong ngực Phương quý phi cùng ánh mắt từ ái của Thái hậu, âm thầm kêu may mắn, hiện tại Thái hậu đã dời đi lực chú ý, đem tinh lực đặt ở trên người đứa bé Phương quý phi mới sinh rồi.

Rốt cuộc nàng không cần mỗi ngày mang theo Đoàn Đoàn đi thỉnh an Thái hậu.

Sau khi buổi sáng thỉnh an gian nan qua đi, Liễu Vi Dung không muốn ở lâu, trực tiếp mang theo Bạch Liên trở về Nhu Phúc cung.

Vậy mà mới ra khỏi Từ An Cung không bao lâu, đang ở giữa đường gặp được Tạ tần.

Nhìn Tạ tần một thân áo bông màu tím dệt vân hoa nổi đứng ở phía trước cách đó không xa, ánh mắt Liễu Vi Dung lóe lên, Tạ tần đứng chờ trên đường mình hồi cung, xem ra là đặc biệt đợi nàng rồi.

Chuyện ngày đó đã trôi qua gần mười ngày, Hoàng hậu chỉ là lạnh nhạt với nàng hơn trước kia một chút, Tạ tần cũng không có hành động gì, hôm nay tìm tới nàng, lại có chuyện gì?

"Chủ tử, Tạ tần nương nương hình như đang đợi ngài!" Bạch Liên cau mày, nhỏ giọng nói.

"Chắc là vậy! Không biết có phải vì chuyện lần trước hay không, chúng ta tránh đi!" Liễu Vi Dung mấp máy môi, thần sắc có chút cảnh giác liếc nhìn cách đó không xa.

Căn bản không muốn tiếp xúc cùng Tạ tần.

Nhưng lại không như mong muốn.

Lúc này Tạ tần cũng nhìn thấy Liễu Vi Dung từ xa, bên môi nâng lên một nụ cười, mang theo cung nữ đi tới hướng nàng.

"Đức tần tỷ tỷ!" Tạ tần gọi một tiếng rất ngọt.

Khéo miệng Liễu Vi Dung co giật một chút, cũng cười chào hỏi một tiếng nói: "Tạ tần muội muội có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là muốn cùng Đức tần tỷ tỷ hàn huyên một chút, chúng ta đến đình trước mặt ngồi một chút đi." Tạ tần cười khanh khách đề nghị.

"Không cần......" Liễu Vi Dung mở miệng dự định cự tuyệt, Tạ tần lại vội nói: "Chỉ một chút thời gian thôi, Đức tần tỷ tỷ sẽ không chút ấy thời gian cũng không cho ta đi?"

Liễu Vi Dung liếc nhìn chung quanh còn một số tần phi chưa có rời đi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, mang theo Bạch Liên cùng Tạ tần đến đình ngồi xuống.

Nhìn cung nhân đi qua đi lại phía xa, Liễu Vi Dung nhìn trước mặt Tạ tần, lạnh nhạt nói: "Tạ tần muội muội có chuyện nói thẳng đi, bọn ta còn phải trở về nhìn Diệu nhi."

Nụ cười ngọt ngào của Tạ tần dừng lại, giọng nói êm ái: "Cũng không có gì, chỉ là tới dâng tặng Đức tần tỷ tỷ một tin tức."

Liễu Vi Dung giật giật khóe miệng, hăng hái thiếu thiếu.

"Tin tức gì?"

"Tỷ còn nhớ sự kiện bệnh dịch lần trước không?" Tạ tần nhìn nàng cười nói, nhỏ giọng, trong mắt ánh sáng chớp qua.

Liễu Vi Dung nhàn nhạt gật đầu, chung quanh đình lại không người nào, thanh âm thấp không ai nghe thấy.

"Đoán chừng Đức tần tỷ tỷ không tin Quý Phi nương nương gây ra, đúng không?"

Liễu Vi Dung không phủ định, nhìn về phía Tạ tần, chờ đoạn sau.

Tạ tần cười khẽ một tiếng, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Thật ra thì ta cũng vậy, không tin, chẳng qua đúng là cung nữ của ta đã thấy cung nhân kia liên lạc cùng người của Quan Sư cung, nhưng tỷ tuyệt đối không thể nghĩ tới, thật ra thì cung nhân kia còn liên lạc với một người, chỉ là Hoàng hậu nương nương không có nói cho tỷ biết."

Liễu Vi Dung không biến sắc nhìn nàng: "Còn có ai?"

"Chính là Bích Thủy bên cạnh tỷ tỷ tốt của tỷ!" Tạ tần cười khúc khích, tuyên bố đáp án, chăm chú nhìn chằm chằm thần sắc của nàng: "Có phải rất bất ngờ hay không?"

"Quả thật rất bất ngờ!" Trong lòng Liễu Vi Dung nổi sóng mãnh liệt, không nghĩ tới nơi này còn có bóng dáng Liễu Tương Nhã ở bên trong, chỉ là làm sao Tạ tần biết nhiều như vậy?

Tạ tần này, Liễu Vi Dung cảm thấy nàng ta tựa như một khỏa gió chiều nào theo chiều đó, lại ưa thích âm thầm khích bác, cho nên đối với nàng rất không thích.

Trước là cùng Hoàng hậu khích bác nàng và Phương quý phi đấu nhau, hiện tại lại nói ra một Liễu Tương Nhã, cũng không biết nên nói nàng ta tốt như thế nào.

Nếu như là thật, nàng thật sự cần suy nghĩ một lần nữa về người này rồi.

Tạ tần thấy trên mặt Đức tần không có một tia khiếp sợ, cũng biết nàng không tin mình, không khỏi có chút buồn bực.

"Đức tần tỷ tỷ có phải là không tin tưởng lời ta nói phải không?”

Liễu Vi Dung cười nhạt, nhíu mày hỏi ngược lại: "Tạ tần muội muội, nếu như mà ta nói với ngươi lời như vậy, ngươi có tin hay không?"

Tạ tần cứng họng, hiện giờ cung nhân đã bị loại trừ hơn phân nửa, hiện tại những thứ này đều là cảm thấy xa lạ, muốn tìm nhân chứng cũng không tìm được, chỉ là nàng chung quy không phải người bình thường, nụ cười trên mặt không thay đổi.

"Thật ra thì ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là không muốn tỷ tỷ lại chẳng hay biết gì, tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ một cái thôi."

"Ý tốt của Tạ tần muội muội ta nhận! Mặc dù không biết vì sao muội muội lại nhiều lần nhắc nhở ta, nhưng ta còn một câu nói như vậy, ta không muốn dính vào chuyện của các ngươi."

Liễu Vi Dung đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn diễn trò cùng Tạ tần.

Lại là chút tin tức lung tung này, thật thật giả giả ai biết.

Nàng ta nhiều lần lấy lòng, dâng lên tin tức, Đức tần vẫn dầu muối không nhận, xem ra không thể nào lôi kéo Đức tần này rồi, Tạ tần cắn cắn môi, đứng lên, nụ cười ngọt ngào đã phai nhạt rất nhiều: "Nếu tâm ý Đức tần tỷ tỷ đã quyết, ta cũng không miễn cưỡng nữa, ta liền đi về trước."

"Chỉ là trước khi đi, ta có một câu nói cho tỷ tỷ, có lúc chỉ lo thân mình chưa chắc đã là chuyện tốt." Lời này đã có ý âm thầm cảnh cáo rồi.

Nói xong, nàng ta liền mang theo cung nữ rời đi.

Thần sắc Liễu Vi Dung khẽ biến, xác thực trong cung rất khó chỉ lo thân mình, nhưng mà nàng càng không muốn bảo hổ lột da.

Sau ngày đó, Liễu Vi Dung càng thêm cẩn thận, trước khi đến lễ trảo chu của Nhị hoàng tử, nàng vẫn tránh Phương quý phi, chỉ sợ bị Hoàng hậu tính kế.

Vì vậy tránh khỏi hai lần có dự mưu hãm hại, xem ra là Hoàng hậu nhất định muốn nàng và Phương quý phi chống lại nhau.

Cho dù là lễ trảo chu, nàng cũng phải cách xa Phương quý phi.

Đầu mùa hè thì khí trời không phải rất nóng, mơ hồ còn mang theo một chút mát mẻ.

"Chủ tử, đây là canh hoa quế hạt sen Trần mama vừa mới làm." Hạnh Nhi bưng một bát canh đặt vào bên tay Liễu Vi Dung.

Liễu Vi Dung nhận lấy uống một hớp, nhẹ giọng hỏi một câu: "Đoàn Đoàn ngủ?"

"Đại hoàng tử mới vừa ngủ trưa không bao lâu."

"Ừ!" Liễu Vi Dung cầm bát canh hạt sen ăn gần hết, lười biếng nằm ở trên giường, múc một thìa nhìn.

Bây giờ nàng đã chán ngấy mùa đông để chậu than sưởi ấm, nếu như có thể biến thành ấm áp khô ráo thì tốt rồi.

Đáng tiếc nàng căn bản sẽ không thể nào biến thành khô ráo ấm áp được.

Không thể làm gì khác hơn là buông xuống.

Lúc này, Bạch Liên tiến vào, mang đến một tin tức thật không tốt.

Hôm nay khi thời điểm chẩn đoán mạch bình an, thái y kiểm tra ra Hoàng hậu nương nương mang thai một tháng.

Liễu Vi Dung nghe được tin tức này rất bối rối, sách trong tay rơi xuống, Hoàng hậu mang thai? Không thể nào đâu, trong nguyên tác cũng không có xuất hiện cái này.

Thay đổi này cũng quá lớn đi?

"Tin tức xác định sao?" Nàng rũ mắt xuống hỏi Bạch Liên ở một bên.

"Đúng vậy, chủ tử yên tâm, tuyệt đối có thể tin!"

Sau khi nhận được đáp án chắc chắn, Liễu Vi Dung ở trong lòng cười khổ, xem ra nàng đã tạo hiệu ứng bươm bướm rồi, nội dung vở kịch bắt đầu phát sinh điểm kỳ lạ rồi.

“Đưa một phần lễ vật qua chúc mừng Hoàng hậu thôi." Ngoài mặt vẫn phải thể hiện.

Rất nhanh, tin tức Hoàng hậu mang thai truyền khắp cả hậu cung, không ít khăn trong cung lại bị vò nát.

Sau khi Mộ Dung Triệt biết tin, chân mày càng cau chặt.

Có điều vẫn sai người ban thưởng một phen.

Quan Sư cung.

Trong phòng, cung nữ Tử Quyên bưng trà đi vào, lại thấy Phương quý phi ngồi ở trước gương, một bộ như nước cẩm tú hoa phục, trên mặt dịu dàng một mảnh âm trầm.

Tử Quyên trong lòng giật mình, nhẹ giọng nói: "Nương nương, ngài làm sao vậy?"

"Còn có cái gì, không phải là Phượng Nghi cung chính là gà mẹ nhiều năm không đẻ trứng, thế nhưng mang bầu thôi." Phương Chỉ Doanh oán hận nói.

Ngộ nhỡ Hoàng hậu sinh con khỏe mạnh, là uy hiếp rất lớn đối với nàng.

"À?" Tử Quyên kinh ngạc há to mồm, mặt tràn đầy vẻ không dám tin.

"Hoàng hậu thế nhưng mang bầu?"

"Ừ, thái y đã xác định." Phương Chỉ Doanh cười lạnh, lúc này sợ là náo nhiệt.............

Ban đêm, Nhu Phúc cung.

Liễu Vi Dung không nghĩ Hoàng đế sẽ tới, nàng nhận lấy trà xanh Hạnh Nhi bưng tới thổi thổi đưa tới trên tay Hoàng đế: "Hoàng thượng uống một ngụm trà giải khát."

"Ừ." Hoàng đế Mộ Dung Triệt gật đầu, nhận ly trà nhấp miệng.

Liễu Vi Dung cười khanh khách ngồi ở bên cạnh hắn: "Tần thiếp chúc mừng Hoàng thượng."

Mộ Dung Triệt nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt "Ừ!" một tiếng.

Liễu Vi Dung rất kinh ngạc, tại sao nàng cảm giác Mộ Dung Triệt hình như không vui mừng đối với việc Hoàng hậu mang thai, quái lạ!

"Hoàng thượng mất hứng?" Liễu Vi Dung có chút ngạc nhiên.

Mộ Dung Triệt không muốn nói Hoàng hậu thiết kế hắn, chỉ là thấy trên mặt Đức tần không có một chút ghen tỵ cùng thất vọng nào, trong lòng không khỏi có chút buồn.

"Đức tần, đối với chuyện Hoàng hậu mang thai nàng thật một chút ý tưởng cũng không có sao?" Mộ Dung Triệt nheo lại hai mắt, thanh âm lành lạnh hỏi, giọng nói xen lẫn một tia chất vấn.

"Hoàng hậu nương nương mang thai, tần thiếp chúc phúc nàng." Liễu Vi Dung nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói.

Mộ Dung Triệt cảm giác mình lại nhiều lần ghen ghét, người trong cuộc cũng là không hề tra, không khỏi có chút bực bội.

"Hoàng hậu đã mang bầu, làm sao nàng còn chưa có mang thai?" Tay lại vòng dán chặt vào Liễu Vi Dung, Mộ Dung Triệt cau mày, trong khoảng thời gian này hắn rất là nỗ lực ở trên người nàng cày cấy, lẽ ra đã sớm mang bầu.

"Có thể là chưa đến thời điểm thôi." Liễu Vi Dung khô quắt khô queo giải thích.

"Có lẽ vậy!"

Sau đó, Mộ Dung Triệt đem Liễu Vi Dung áp đến trên giường cố gắng tạo người.

Ngày hôm sau khi thỉnh an, thấy sắc mặt vui mừng của Hoàng hậu, Liễu Vi Dung rất là bình tĩnh, những phi tần phía dưới kia cũng không giống nhau, ý định khác nhau.

Đặc biệt là Phương quý phi, đáy mắt ánh lạnh làm cho đáy lòng nàng run lên.

Khi đi Từ An Cung, nàng lại có cảm giác nhàn nhạt nguy cơ.