Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 60-2




Nhu Phúc cung

Liễu Vi Dung đứng một bên nín thở nhìn chằm chằm thái y đang chẩn mạch cho Đoàn Đoàn. Thái y một mực không lên tiếng làm nàng lo đến không thở nổi, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?

Đoàn Đoàn không nhúc nhích, cảm giác cái trán có chút nóng nóng, tò mò nhìn thái y trước mắt.

Thật lâu sau đó, thái y mới mở mắt, lông mày nhíu chặt, không nói tiếng nào.

"Thái y, thế nào, Diệu nhi không sao chứ?"

Trước mặt người khác, nàng luôn gọi Đoàn Đoàn là Diệu nhi. Dù sao nó cũng trưởng hoàng tử, chỉ có thể gọi nhũ danh từ nhỏ trong cung của mình hoặc trước mặt Hoàng đế thôi.

"Hồi Đức tần nương nương, mạch tượng Đại hoàng tử có chút không ổn, trán bắt đầu nóng lên, hình như lây bệnh dịch gì đó."

"Bệnh dịch? Sao lại như vậy được?"

Liễu Vi Dung kinh hoàng. Ngày nào nàng cũng cho Đoàn Đoàn uống Linh tuyền, thân thể khỏe mạnh vô cùng, chẳng lẽ là hôm nay Đại công chúa mang tới?

"Đại hoàng tử bị lây bệnh nhưng đến giờ mới phát sốt đã tốt hơn người khác rồi. Thân thể ngài ấy vốn khỏe mạnh nên mới được như vậy." Lão thái y thành thật nói.

Bệnh dịch này cũng không nguy hiểm lắm, may mà phát hiện kịp thời. Đúng lúc ông ta có thuốc trị bệnh này, nhất định có thể ngăn được bệnh tình chuyển biến xấu.

"Diệu nhi, nói cho mẫu thân biết, hiện giờ con có nóng lắm không?" Liễu Vi Dung nóng nảy sờ trán Đoàn Đoàn, cảm thấy có chút nóng, cả người chợt lạnh như băng.

"Nóng! Đau đầu......" Đoàn Đoàn bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, giương cái miệng nhỏ nhắn, chỉ chỉ đầu mình.

"Thái y, có cách gì chữa được bệnh không?"

Mặt Liễu Vi Dung biến sắc, xem ra bệnh dịch bắt đầu phát tác, kế bên nàng có nhiều người như vậy, không thể lấy Linh tuyền ra, nàng chỉ có thể hy vọng nhìn thái y.

"Có, vi thần viết ngay đây." Thái y gật đầu múa nhanh bút, sau đó đưa Trần mama đi xuống sắc thuốc.

Thật may là thân thể Đại hoàng tử tốt, bệnh này cũng mới bị lây.

Sau đó, thái y sai cung nhân lấy nước ấm tới cho đại hoàng tử tắm, loại trừ những thứ không sạch sẽ trên người.

Rất nhanh, Bạch Liên bưng một chậu nước ấm đi vào, Liễu Vi Dung cởi y phục Đoàn Đoàn. Nó xấu hổ, sống chết giữ lại, không cho người khác nhìn thấy thân thể mình, nàng không còn cách nào khác, bèn sai người dựng một tấm bình phong, tự mình tắm cho con.

Đoàn Đoàn nắm chặt tay mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu ửng đỏ.

"Mẫu thân...... Nước, nước......"

"Có nước nước, Đoàn Đoàn ngoan, chút nữa sẽ không đau nữa....."

Lúc chuẩn bị tắm, nàng nhanh trí để tay vào trong chậu, đổ Linh tuyền từ không gian vào chậu đồng.

Đoàn Đoàn rất nhạy cảm đối với linh khí, lúc tắm dần cảm thấy biến hóa, đầu không đau như hồi nãy nữa.

Tắm rửa xong, vẻ ửng đỏ trên mặt Đoàn Đoàn đã bớt đi một chút.

Mặc xong quần áo, thấy vẻ mặt con đỡ hơn khi nãy, Liễu Vi Dung cũng nhẹ người hơn.

Thái y chẩn mạch lần nữa cũng giật mình. Thân thể đại hoàng tử quá tốt rồi, vừa mới sốt đó đã bắt đầu hạ xuống. Thật thần kì!

Căn bản là ông ta không biết Linh tuyền đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Trần mama cũng bưng thuốc vào.

"Chủ tử, thuốc tới, mau cho Đại hoàng tử uống."

"Mau, mau đưa cho ta."

Trần mama vội đưa chén thuốc bốc mùi nồng nặc qua cho nàng.

Liễu Vi Dung nhận thuốc, thừa dịp mọi người không để ý rót Linh tuyền vào.

"Diệu, uống thuốc."

Nhẹ nhàng cầm chén thuốc đưa đến miệng con, hắn sợ hãi nắm ống tay áo của mẫu thân nhưng vẫn nhăn nhó uống hết thuốc khiến nàng đau lòng muốn chết.

Thấy con uống hết thuốc có pha Linh tuyền, nàng an tâm hơn một chút, để chén xuống hỏi: "Thái y, còn cần chú ý cái gì nữa không?"

Lão thái y vuốt bộ râu ngắn ngủn, cười nói: "Không có, thân thể Đại hoàng tử rất tốt, chắc tối nay là hết. Ngài ấy là bệnh nhân vượt qua bệnh dịch nhanh nhất mà vi thần từng biết."

"Vậy thì tốt."

Nàng sai Hạnh Nhi đưa thái y đi nghỉ ở gần thiên điện, có ông ta coi chừng tương đối an tâm hơn.

Chờ thái y rời đi, nàng ôm con vào, sau đó sai tất cả cung nhân quét dọn sạch sẽ trong ngoài. Những ai hầu hạ Đoàn Đoàn đều phải tắm rửa sạch sẽ, đốt hết quần áo vừa mặc, uống thuốc theo toa của thái y lúc nãy, một người cũng không được sót.

Bên Mộ Dung Triệt, khi hắn đang thương nghị đại sự cùng các đại thần thì hay tin Đại công chúa cùng đại hoàng tử xảy ra chuyện. Lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng giờ phút này thương nghị đến lúc quan trọng nhất, hắn không thể làm gì khác hơn là cố kiềm lại.

Chờ hắn kết thúc chánh sự thì đã là giờ Tuất, sắc trời tối mịt. Hạnh Nhi cũng báo đại hoàng tử đã thoát khỏi nguy hiểm nên hắn cũng nhẹ lòng đi không ít, chỉ là đại công chúa không được như vậy.

Thân thể của nó không tốt như Đoàn Đoàn, bị bệnh dịch hành hạ đến chết đi sống lại. Hoàng hậu bi phẫn sai người điều tra, cuối cùng phát hiện, sáng nay có người lén bôi vật bẩn lên quần áo đại công chúa nên nàng ta mới bị lây bệnh.

Gần tối, sau khi trở lại cung dùng xong cơm chiều thì đại công chúa bắt đầu nóng lên, không bao lâu sau thì không còn chút sức lực nào. Nàng ta cho là không có việc gì, ngủ một giấc sẽ hết nhưng cung nhân phát hiện người nàng nổi đầy chấm đỏ lại sốt cao không lùi mới biết được lớn chuyện nên lập tức đi mời thái y.

Ban đầu, Hoàng hậu cho là vị ở Nhu Phúc cung xuống tay, nhưng vừa nghe nói Nhu Phúc cung cũng mời thái y, biết được Đại hoàng tử cũng dính vào bệnh dịch, tâm Hoàng hậu bỗng dưng lạnh, giờ phút này cái gì nàng cũng hiểu.

Nàng nghẹn uất, thở không ra hơi, té xỉu.

Cả Phượng Nghi cung hỗn loạn.