Nhật Ký Thăng Cấp Báo Thù Ở Hậu Cung

Chương 32




"Vậy... đêm nay có thể để ta không phải rửa bát không?"

Ta cố tình chọc giận cung nữ chấp sự ở Vĩnh Xuân cung, mới có cơ hội đến kho củi mật đàm với sư thúc.

Ngày Thúy Liễu bị c.h.ế.t vì nước sôi, cung nữ cao gầy ném đá vào mèo bên ngoài tường chính là ông ấy.

Khi Vương ma ma hại ta, thái giám cao gầy đánh tráo d.a.o găm và thuốc độc là cũng chính là ông ấy.

Ngay cả phương sĩ được Thái y tiến cử cũng là ông ấy.

Để không phải rửa bát, sư thúc cũng liều mạng thật, chắp tay làm nũng xin tha.

Ta trải hóa đơn của tửu quán lên bàn, không ngẩng đầu đấu võ mồm với sư thúc.

"Sư thúc à, chỉ cần có một hạt đậu phộng, ngài cũng không say đến mức này."

Lúc đó ông ấy đánh cược hai lượng bạc rằng ta không lừa được trưởng tỷ. Đã đánh cược phải chịu thua, chồng bát này ông ấy phải rửa.

Cánh cửa gỗ bị gõ nhẹ, Nam nhân một tay dắt một con ngựa gầy đứng trước mặt ta.

"Xin hỏi chủ quán, có từng gặp vị cô nương này không?"

Ánh chiều tà cuối hạ chiếu trên đường nét sắc cạnh của hàm Mạc Thư Khiêm, khiến gương mặt càng thêm phần tiều tụy.

Hắn ta mặc thường phục thô sơ, đôi giày chiến đã sờn rách ở mép. Tấm lụa vẽ chân dung ta lại được giữ gìn cẩn thận, như thể đó là báu vật duy nhất hắn ta trân quý.

Ta lơ đãng lắc đầu: "Chưa từng gặp."

Ta nhìn đi chỗ khác, không ngẩn ngơ, không xót xa.

Sau khi ra khỏi cung, ta đã thay đổi hoàn toàn dung mạo. Dù người thân thiết nhất đứng trước mặt, cũng không thể nhận ra ta có mấy phần giống người xưa.

Câu trả lời đã nghe cả nghìn lần, Mạc Thư Khiêm đã quen.

Ánh mắt hắn ta tối sầm, để lại một địa chỉ.

"Nếu sau này chủ quán gặp nội tử của tại hạ, xin phiền chuyển tin đến đây, tại hạ nhất định hậu tạ."

Một vị lão tăng đi ngang thở dài:

"A di đà Phật, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Thí chủ sao không buông bỏ nhân quả, nhất niệm trí tức bàn nhược sinh."

Nhưng hắn ta cố chấp lắc đầu, nụ cười cô quạnh.

"Nếu trong nguyện vọng chắp tay trước n.g.ự.c ta chỉ có nàng và hài tử thì sao?"

Sau khi Mạc Thư Khiêm đi, ta đốt tấm vải có ghi địa chỉ, cùng thiêu rụi cả những chuyện xưa ấy.

Sư thúc muốn nói lại thôi: "Ngươi có muốn..."

Ta dứt khoát ngắt lời: "Không."

Ta sẽ không nói cho Mạc Thư Khiêm ta là ai, càng không giữ hắn ta lại.

Hài tử mà hắn ta day dứt, vốn chẳng hề tồn tại, cũng chỉ là trò lừa gạt giang hồ, thêm thuốc ảo giác tạo nên ảo ảnh.

Từ khi hắn ta vu oan trưởng tỷ lén nhìn hắn ta đã định sẵn đời này ta với hắn ta không còn khả năng.

Sư thúc cười đùa, nói ta là người chỉ cầu vinh hoa phú quý, không cầu một chút chân tình, nhưng kết quả thì sao, lại vì hai lượng bạc đánh cược cả đời.

Có thể thấy thế sự vô thường.

Ta khẽ cười, đúng vậy, trưởng tỷ mới là kẻ lừa đảo đấy.

Khi ta quen trưởng tỷ còn nhỏ hơn nàng ấy một tuổi.

Ta nói, trưởng tỷ, tỷ phải luôn bảo vệ ta.

Giờ ta lại lớn hơn trưởng tỷ ba tuổi.

Trưởng tỷ, từ nay để ta bảo vệ tỷ rồi!

Yểu yểu chung thanh vãn, thanh sơn độc tự quy*.

(*) Tiếng chuông xa vắng chiều tà, một mình lẻ bước về qua núi đồi.

Xuyên qua một vùng núi hoang.

Tỷ xem, ráng chiều đầy trời, nghe gió thổi qua núi.

May mà những năm làm Quý phi thường nhờ sư thúc mang châu báu ra khỏi cung.

Từ đây rượu nhạt đồ nhắm, làm kẻ nhàn hạ phú quý.

Thong dong ~ tự tại.

Hết