Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

Chương 7: [hoàn]




Một lúc lâu sau tôi vẫn chưa hoàn hồn.

"Nên là..."

Tôi nhìn Chu Dương chớp mắt mấy cái: "Em thật sự yêu thầm chị rất lâu sao?"

Chu Dương gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lại chắc chắn: "Hoàn toàn chắc chắn."

Từ câu chuyện cậu vừa nói, tôi còn phát hiện ra một việc--

Hóa ra nhóm máy bay yểm trợ của tôi vốn không phải bị bữa sáng vài đồng của tôi mua chuộc, người ta vốn đã là máy bay yểm trợ của Chu Dương.

Chỉ là từ đầu đến cuối tôi đều tưởng rằng bản thân chủ động tấn công mới có thể tán đổ em trai khóa dưới đẹp trai ngời ngời Chu Dương này.

Thật sự không ngờ lúc tôi thèm thuồng đàn em khóa dưới, cậu cũng đã âm thầm quan tâm đến tôi từ lâu.

Tôi và Chu Dương ngồi trong quán ăn kem nói chuyện rất lâu.

Cũng nói rất nhiều chuyện.



Ví dụ như--

Những lần "vô tình gặp được" khiến tôi chú ý đến cậu thật ra đều không phải là ngẫu nhiên.

Chu Dương dùng tay lau sạch kem bên khóe miệng của tôi, giọng nói bất đắc dĩ:

"Đàn chị, trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, đều là em cố tình sắp xếp mà thôi."

Tôi đẩy tay cậu ra, nhéo một cái không mạnh không nhẹ lên mu bàn tay cậu: "Tại sao thích chị mà không nói? Hại chị đau khổ yêu thầm em lâu như vậy."

Chu Dương cười, đưa tay gãi đầu:

"Lúc đối diện với chị, luôn cảm thấy hơi mất tự tin."

Thật ra những lời này làm tôi rất thoải mái.

Nên tôi gật đầu, cố nhịn cười: "Cũng đúng, dù sao chị dáng người đẹp, vẻ ngoài lại..."

Vừa nói được một nửa, tôi bỗng cảm thấy không đúng, vội vàng dừng lại.

Trong lúc tôi nói mình "dáng người đẹp", ánh mắt Chu Dương như có như không nhìn vào dưới cổ tôi, rất thâm thúy.

Cậu hơi híp mắt, yết hầu cuộn lên.

Toang.

Lòng tôi trầm xuống, Chu Dương khẽ nhíu mày hí nửa mắt, là dấu hiệu lúc cậu động tình.

Quả nhiên.



tên này gõ gõ tay lên bàn vài cái liên tiếp, lập tức cầm lấy tay tôi, lòng bàn tay nóng rực.

"Chị..."

Lúc cậu nghiêm túc, sẽ thích gọi chị.

"Hình như em bị châm lửa rồi."

Chu Dương nhìn thẳng tôi, cũng cố gắng nhấn mạnh hai chữ "châm lửa".

Tôi căng thẳng, vội vàng nhét một miếng kem lớn vào miệng cậu: "Ăn chút kem, hạ hỏa."

Chu Dương lại rất nghe lời, ăn một miếng hết luôn phần kem.

Nhưng mà.

Ly kem cạn, cậu bỏ muỗng ra, kéo tôi ra khỏi cửa.

Tôi ngẩn ra: "Đi đâu?"

"Về phòng."

Bàn tay tôi bị cậu nắm run lên: "Về phòng làm gì?"

Chu Dương xoay tôi quay vào lòng, thổi hơi ấm bên tai tôi:

"Chị đoán xem?"

"..."

Lưu manh!

Cố ý?

Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

Chu Dương thở dài, nắm tay tôi đi vào tiệm đồ uống bên cạnh.

Gọi hai ly kem ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Chu Dương xoa xoa mũi: "Thật ra em thích chị từ lâu rồi, nhưng mà lại không biết làm cách nào để làm quen với chị, các bạn cùng phòng bèn nghĩ cách cho em, trong đó có cả cách nghe ngóng tên nhận hàng của chị, đặt tên gần giống vậy."

Nói xong, Chu Dương vùi đầu một miếng kem, lại nói tiếp:

"Bọn họ trăm phương ngàn kế nghe ngóng tên nhận hàng của chị, sau đó giật giây em đổi luôn cả địa chỉ nhân hàng, vốn định tìm cách cố ý cầm nhầm hàng của chị, sau đó lấy cớ làm quen, ai ngờ được..."

Ai ngờ được, lúc phòng bọn họ rảnh rỗi làm đồ chơi Big size, lại để tôi cầm nhầm.

Tạo hóa trêu người mà.