Kế hoạch ban đầu của Ninh thừa tướng là trở về kinh thành từ sớm, nhưng do biến cố này nên họ phải dừng lại ở Tây Cương mấy ngày.
Ninh Gia dần dần nhớ lại những chuyện hồi nhỏ, nàng ấy nhớ ra mình là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng và nhận ra Ninh lão phu nhân. Nhưng ký ức của nàng ấy mãi mãi chỉ dừng lại ở năm bảy tuổi.
Nàng ấy không biết Quan Linh, cũng không nhớ rõ Lục Tiệm Chi là ai cả.
Nàng ấy chỉ biết Quan Linh là biểu muội, nữ nhi của tiểu cô nên nàng ấy đối xử với Quan Linh rất hiền lành, khoan dung.
Lục Tiệm Chi được Thẩm Giới đồng ý cho trở lại Tây Cương, hắn biết thân thể Quan Linh và Ninh Gia không có vấn đề gì thì thở phào nhẹ nhõm. Đương kim Thánh thượng hạ hai đạo ý chỉ, một là thuận nước đẩy thuyền tứ hôn cho Quan Linh và Thẩm Giới. Thứ hai là tuân thủ ước định với Ninh Gia khi đó, gả nàng ấy cho Lục Tiệm Chi.
Chẳng qua đúng vào ngày đại hôn Ninh Gia lại cởi bỏ lễ phục của tân nương rồi thần không biết, quỷ không hay mà đào hôn.
Nàng ấy không còn nhớ rõ hắn nữa, vậy nên cũng không còn ý nghĩ không phải hắn sẽ không gả.
Phủ tướng quân giăng đèn kết hoa tràn ngập vui vẻ nhưng bên trong phủ lại hỗn loạn tới gà bay chó chạy.
Lục Tiệm Chi mặc một bộ hồng y cực kỳ tuấn mỹ, cả người hắn cô đơn đứng một mình ở sâu trong hành lang phủ tướng quân.
Thẩm Giới là người chủ hôn, hắn cũng mặc một bộ cẩm y đỏ thẫm với các đường hoa văn đen như mực. Thấy trong mắt Lục Tiệm Chi hiện lên sự hối hận và kinh ngạc, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi mà nắm tay Quan Linh chặt hơn.
Nếu nàng cũng quên mất tất cả chuyện quá khứ như Ninh Gia, chỉ sợ lúc này hắn còn tuyệt vọng hơn cả Lục Tiệm Chi.
Thẩm Giới nắm tay Quan Linh từ từ đi đến trước mặt Lục Tiệm Chi. Quan Linh vươn tay ra trước, nàng tốt bụng vỗ vỗ bờ vai suy sụp tinh thần của hắn: “Tỷ phu đừng chán nản như vậy, tỷ tỷ khuynh mộ huynh mấy trăm năm, hiện tại chỉ mất đi ký ức của mấy chục năm không coi là gì cả. Ít ra thì hiện tại cuộc sống của nàng ấy rất vui vẻ.”
Lục Tiệm Chi cau mày: "Mấy trăm năm gì chứ?"
Thẩm Giới ôm Quan Linh vào lòng, hắn nhân cơ hội đặt bàn tay lên trán nàng cười nói: “Lần trước nàng bị thương khiến ký ức hơi lộn xộn, Lục tướng quân đừng coi lời nàng là thật.”
Quan Linh ngẩng đầu lên tàn nhẫn véo hắn một cái, ngón tay nàng nhẹ nhàng chọc vào hông Thẩm Giới. Nàng cố tình gây chuyện: “Gì mà Lục tướng quân, chàng cũng nên thay đổi cách gọi thành tỷ phu giống ta chứ…”
"Vương phi nương nương, muội không nên vượt quá bổn phận." Tuy rằng Lục Tiệm Chi biết tiểu muội được Vương gia sủng ái nhưng hắn không ngờ nàng lại càn rỡ như vậy. Hắn vội vàng ngắt lời đùa giỡn của nàng. Sau đó hắn thấy hai người cực kỳ đằm thắm, gắn bó keo sơn đến nỗi hắn không có lòng dạ nào quấy rầy hai người nên hắn lấy cớ rời khỏi phủ tướng quân.
Đợi bóng dáng Lục Tiệm Chi biến mất sau hành lang rồi Thẩm Giới mới bấm ngón tay chạm lên mi tâm Quan Linh, hắn dịu dàng nói: “Lần trước lúc chúng ta cùng đi dạo Giang Nam đã giao ước rõ ràng rồi mà, trước mặt người khác nàng để lại cho bản vương chút thể diện đi.”
Quan Linh nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút mới hiểu lần trước mà hắn nói là chuyện của kiếp trước, lúc đó hắn đưa cho nàng một chiếc khăn lụa Giang Nam cực kỳ xinh đẹp làm giao ước. Nàng bất giác mỉm cười: “Chuyện này từ mấy trăm năm trước rồi tất nhiên là không được tính. Hơn nữa Lục Tiệm Chi cũng là người nhà, không phải là người ngoài.”
“Hắn là Nhất phẩm Đại tướng quân, nếu đang báo cáo trên triều nàng bảo bản vương nên xử trí trước mặt các quan lại khác thế nào?” Thẩm Giới giả vờ lộ ra lo lắng, hắn lo lắng khí tiết tuổi già của mình không thể giữ lại được.
"Vậy chàng cũng hung dữ với ta đi." Quan Linh giơ tay nhào nặn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, làn da của hắn không chỉ nhìn rất tốt mà sờ lên cảm giác cũng rất nhẵn mịn: "Nếu chỉ có một người sủng ái và tha thứ thì sao có thể gọi là tình nghĩa phu thê dài lâu được? Trừ khi chàng có thể giữ được vẻ tuấn tú hiện tại mười năm như một.”
Những lời lẽ chế giễu trắng trợn và thầm khen ngợi của nàng khiến người khác không nỡ trách móc nặng nề. Thẩm Giới nhịn không được cười nhẹ, tiếng cười của hắn tràn ra từ cổ họng.
“Giờ cơ thể nàng còn yếu ớt hơn cả phù dung, sao ta nỡ trách phạt nàng được?”
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng cẩn thận cắn mút.
Thẩm Giới cho người trồng phù dung khắp vùng nước tại Tây Cương vì Quan Linh. Khí hậu ở Tây Cương lạnh giá nên phù dung rất khó sống được, may mà ngự hoa chi thuật của Chiếu Ảnh rất xuất sắc nên cho dù tháng Chạp đang là đợt rét đậm nhưng những đóa hoa kiều diễm, ướt át trong veo vẫn dần dần nở rộ.
Quan Linh ngửi mùi hoa mà muốn rơi nước mắt. Sao kiếp trước nàng lại không nghĩ đến chuyện này chứ.
Sao nàng lại nghĩ lầm hắn trồng một ao sen vì Ninh Gia mà hận hắn suốt mấy trăm năm cơ chứ.
Mùi hoa ngào ngạt phủ khắp hồ nước, từng làn gió lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng dưới mái hiên với tiếng chuông thanh thúy. Nàng ngửa đầu, nhón chân lên vòng lấy bờ vai của hắn đáp lại nụ hôn của hắn từng chút một.
Nửa tháng sau, Quan Linh về cung cùng Thẩm Giới thì gặp được khuôn mặt uất ức vì xa cách lâu ngày của Tiểu hoàng đế.
Tuy trong lòng A Thất chứa đầy sự oán giận nhưng cậu bé vẫn mặt ủ mày chau lựa chọn ngày thành thân cho Quan Linh và phong nàng thành Nhiếp chính Vương phi.
Quan Linh nhìn thánh chỉ màu vàng kia hơi thất thần, nàng nâng mắt lên cười hỏi A Thất: “Chẳng phải đệ nói chỉ phong ta làm Trưởng công chúa thôi ư?”
“Đệ biết tỷ vẫn muốn gả cho hắn.” A Thất quay đầu vẻ mặt kiêu ngạo và chẳng thèm quan tâm: “Kiếp trước tỷ đã muốn như vậy.”
Cậu bé đã thấy những yêu hận và sự ngốc nghếch ngăn cản nàng trong ngọc Kỳ Linh mấy trăm năm trước nên nó quyết định phải thay nàng hoàn thành tâm nguyện.
Hàng lông mi dài của Quan Linh rũ xuống, nàng không biết nên nói gì nữa.
Qua rất lâu nàng mới lên tiếng: “Cảm ơn đệ, A Thất.”
Đúng là kiếp trước đến tận khi nàng chết, bị rượu độc xuyên qua ruột gan, bị ngọn lửa nóng hóa thành tro tàn nàng vẫn còn hi vọng xa vời rằng một ngày nào đó nàng có thể dùng thân phận rõ ràng của mình gả cho hắn một lần.