Thẩm Giới hồi cung phụng mệnh, bầu bạn cùng Hoàng đế dùng tiệc tối, sau đó lần lượt đi tới thỉnh an Thái hậu nương nương, Quý phi nương nương, đến lúc ra về đã là giờ Tuất canh ba.
Ánh sáng dần lui về sau chân trời, chiều hôm buông xuống, gió đêm thổi tắt ngọn nến trong đèn sừng dê của cung điện, chỉ còn le lói vài vạt sáng mờ ảo trong đại sảnh. Bên trong thành Trường An, các sạp hàng lớn nhỏ đều đã dọn quán đóng cửa, trên đường thưa thớt người qua lại, chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo chiếu rọi.
Thẩm Giới không ngồi xe ngựa quay về vương phủ như bình thường, mà là đi tới tẩm cung, nơi mà hắn thường sống trước khi được phong vương, đó cũng là nơi mẫu phi sinh hắn ra - Trường Nhạc Cung.
Mẫu phi hắn từng là công chúa nước Chiếu Ảnh, hai mươi năm trước, khi Đại Lâm chưa phồn vịnh như bây giờ, phụ hoàng hắn, cũng chính là Tứ vương gia thời đó, dùng non nước làm sính lễ, đích thân tới nước Chiếu Ảnh cầu hôn công chúa về làm vợ.
Nghe bảo Tứ vương gia và Vương phi từng là một đôi thần tiên quyến lữ được người người ca tụng, trai tài gái sắc, tình cảm âu yếm.
Hai nước liên hôn, sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình, muôn dân ca hát. Tiên hoàng vui mừng khôn xiết, Tứ hoàng tử được sắc phong Thái tử, công chúa trở thành Thái tử phi - mẫu nghi thiên hạ.
Nếu như sau đó, chiến tranh Đại Lâm không giẫm đạp lên thi thể của vạn dân Chiếu Ảnh, hàng ngàn giáo thương hàng vạn mũi kiếm không phá nát thành trì xây đắp từ máu thịt của con dân Chiếu Ảnh, Tứ vương gia không phản bội lại lời thề, thì công chúa sẽ không bi phẫn mà lấy thân mình tuẫn táng theo nước dân, ôm hận mà chết.
Công chúa trở thành hồng nhan họa quốc, hương tiêu ngọc vẫn. Tứ gia trở thành thiên tử của hiện tại, thê thiếp thành đàn. Đại Lâm phồn vinh cường thịnh, vạn quốc khuất phục, giống như trước nay chưa từng xuất hiện một đất nước Chiếu Ảnh quân cường mã tráng uy hiếp tới Đại Lâm.
Chẳng qua, hậu cung tam cung lục viện, mỹ nhân vô số là thế, nhưng duy vị trí hoàng hậu lại trước sau bỏ ngỏ, chưa ai được ngồi lên.
Người nuôi nấng Thẩm Giới khôn lớn là Quý phi nương nương, là trắc phi năm đó của tứ gia, cũng là mẫu phi của đương kim Tam vương gia - Thẩm Dục, bà thường thẫn thờ tiếc nuối nói với hắn rằng: "Vị trí kia, bệ hạ đang để lại cho mẫu phi ngươi."
Khi công chúa nhảy lầu tự vẫn, Thẩm Giới chỉ vừa mới tròn một tuổi, bi bô tập nói, tập tễnh học đi, hoàn toàn không có một chút kí ức nào về vị mẫu phi sinh thời từ giọng nói đến điệu dáng nụ cười đều khuynh quốc khuynh thành như mọi người thường miêu tả.
Quý phi nương nương nói hắn sinh ra thật sự rất giống công chúa, da sáng hơn tuyết, tóc đen hơn mun.
Có lẽ chính bởi dung mạo này mà Hoàng đế vô cùng cưng chiều hắn. Từ nhỏ, hắn đã được đưa đến bên người Vương quý phi nổi tiếng đoan trang, thành thục để bà dạy dỗ, quý phi cũng không phụ thánh ân, xem Thẩm Giới không khác gì ruột thịt, đối xử bình đẳng với cả hắn và Tam hoàng tử. Sau này, Tam hoàng tử phong vương cưới vợ, hắn cũng dọn về Trường Nhạc Cung.
Vậy nên, cho dù người hắn nên căm hận là phụ hoàng, nhưng năm tháng trôi qua, cảnh còn người mất, sớm đã không nuôi nổi hận thù.
Thẩm Giới mệt mỏi cực độ, nằm trên chiếc giường làm từ đàn hương nhanh chóng thiếp đi. Hắc Ưng dùng tay ra hiệu cho cung nữ muốn tiến đến phục vụ quần áo, tắm gội rời khỏi đây. Còn hắn ta thì sửa sang lại chăn đệm cho tiểu vương gia, sau đó mới tắt nến, lặng lẽ đóng cửa lui ra.
Đêm hè le lói ánh lửa, đom đóm vờn quanh, ve kêu rôm rả khiến con người ta nóng bức bực dọc, nhưng Trường Nhạc Cung lại yên tĩnh lạnh lẽo lạ kỳ. Trên người Thẩm Giới đắp một tấm chăn gấm đỏ thẫm thêu chỉ bạc, ánh trăng lay lắt, ánh nến lập lòe, gió đêm xuyên qua lớp chăn mỏng, mang đến cảm giác mát lạnh toàn thân.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Thẩm Giới trở mình vô tình chạm phải một luồng nhiệt ấm áp bên cạnh. Hắn không tự chủ được mà nhích lại gần hơi ấm kia, cánh tay vươn sang, những ngón tay chạm vào một làn da ngọc thạch trắng trẻo như sữa dê. Lúc này hắn mới biết trên giường còn có một thân thể mềm mại trần trụi đang nằm.
Hắn giật mình mở choàng mắt trong đêm đen, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, nhưng lại không thể khống chế nổi cơ thể, động đậy một chút cũng không được.
Lát sau hắn mới biết, thì ra bản thân đang bị bóng đè.
Không những thế còn là trong một giấc mộng mê hoặc lòng người mà chính hắn cũng chưa từng ngờ tới.
Trong cơn mơ, hắn vẫn chưa cảm thấy có gì bất thường, xoay người đè nữ nhân kia xuống dưới thân, một tay nâng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi thơm ngát kia của nàng ta, tay còn lại quen thuộc lột xuống áo lót trên người mình.
Bộ ngực cường tráng trần trụi áp lên ôn hương nhuyễn ngọc, toàn thân chỉ vì xúc cảm mềm mại bí ẩn này mà nóng bừng khó chịu, hơi thở của hắn hỗn loạn, trong đôi mắt đẹp đẽ chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy mãnh liệt nhất.
Nam nhân cúi người gặm cắn chiếc cổ ngọc trắng nõn nà của con mồi dưới thân, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ngón tay từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng mân mê bộ ngực trắng sữa mềm mại, triền miên không dứt, khiến người khác khó lòng miêu tả.
“Thẩm Giới...đừng...”
Giọng điệu hờn dỗi tưởng như từ chối lại tựa hồ hoan nghênh này không những không ngăn cản được “cuộc va chạm” sắp tới mà trái ngược càng khiến máu nóng trong cơ thể nam nhân sục sôi.
Thẩm Giới giữ lấy cánh tay đang vung loạn của nàng, mang theo dụ dỗ tách đôi chân thẳng tắp thon dài của nữ nhân trong ngực ra, khiến mật huyệt đỏ hồng bày ra trước mắt, thậm chí giữa màu lông đen nhánh, thịt mềm bên trong mật huyệt lại càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Hắn không chờ đợi thưởng thức thêm, mà nhanh chóng tiến vào, đưa vật cứng nóng hổi thâm nhập vào huyệt động đẹp đẽ kia, khoái cảm sung sướng ập đến, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn mà càng đi sâu vào, tựa như muốn xỏ xuyên qua khối thân thế ngọc ngà này.
Nữ nhân dưới thân nức nở giãy dụa, đôi mắt đẫm lệ, hàng mi dày rậm khẽ rung lên, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt rất không tình nguyện, nhưng nơi thần bí nào đó lại siết chặt lấy thứ cứng rắn của nam nhân và không ngừng nhỏ nước, ấm áp lại ướt át, dính nhớp triền miên, khiến nơi giao hợp của hai người càng thêm chặt chẽ, lần theo động tác đưa đẩy của Thẩm Giới phát ra những âm thanh dâm mỹ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.
Trong lúc giao hoan với nàng, hắn không ngừng đặt câu hỏi: “Vừa rồi trong yến tiệc, nàng nói loài hoa nàng thích mang tên Khuynh thành, đó là loại hoa gì, vì sao bổn vương chưa từng nghe đến?”
“Đó là loài hoa đặc thù của Tây Cương chúng ta, người chưa nghe bao giờ là lẽ tất nhiên.”
Người trong mộng mang theo âm thanh dụ hoặc, như một liều xuân dược lan ra khắp thân thể, hòa vào trong cốt nhục hắn. Động tác của Thẩm Giới càng trở nên ác liệt hơn, đâm vào càng sâu, không lưu tình khiến nàng bật ra từng hồi thở dốc cùng ngâm rên.
Hắn tiếp tục truy hỏi: “Tên Lục Tiệm Chi kia có biết không?”
“Liên quan gì tới ngươi.”
Thẩm Giới nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tinh tế của nàng quay qua liếc mình một cái, cũng chính lúc này, hắn đã thấy được dung nhan tuyệt sắc của người trong mộng.
Nhưng hắn vẫn không nhận ra người này.
Biểu cảm lười biếng cùng dâm mị trên khuôn mặt đó có đôi phần giống với Ninh Gia mà hắn từng gặp vào ban ngày, nhưng lông mày và khóe mắt lại hoàn toàn khác biệt.
Giấc mộng xuân này kéo dài miên man, đảo lộn toàn bộ nơi giường chiếu hai người nằm.
Đêm đó, sau khi yến tiệc tàn, khách khứa trong vương phủ đã ra về hết, Thẩm Giới tự mình uống đến say mèm, tính tình buông thả, quấn lấy vị mỹ nhân kia chuốc rượu khiến người ta hoa mắt chóng mặt, trong khi đó bản thân lại tỉnh táo hơn nhiều.
Trong mơ, mỹ nhân đột nhiên khóc nức nở: “Thật ra ta cũng thích hoa sen.”
“Vì sao?”
“Thế nhân tôn vinh loài mai cùng cúc, ngợi ca chúng nó không sợ giá lạnh, không ganh đua xuân sang, nhưng ta càng thích hoa sen hơn, mặt trời chói chang sáng rực, mùa hạ nóng bức càng thêm khó chịu, nhưng chúng nó lại có thể nở rộ muôn nơi, vươn mình cao thẳng. Ta sinh ra ở Tây Cương, vốn sợ nóng, bởi vậy vô cùng ái mộ.”
Hắn nghe thấy chính mình hỏi: “Vì sao vừa rồi không nói vậy?”
“Ai thèm trở thành cái bóng của nữ nhân kia cơ chứ.”
Trong cơn mơ, hắn nghe thấy hạ nhân trong vương phủ hành lễ với nàng.
Gọi nàng bốn chữ “Vương phi nương nương”.