Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 78: Ý đồ Khác




Mặc dù Hoàng đế đã hạ lệnh xây dựng vương phủ mới trong thành Trường An cho Thẩm Hành, ông vẫn rất là vui mừng, mấy năm nay Hoàng đế luôn cảm thấy áy náy trong lòng, vì vậy ông vẫn giữ Thẩm Hành ở trong cung, có cung nhân dốc lòng chăm sóc và dạy dỗ quy củ.

Trong khoảng thời gian này Thái hậu vẫn luôn không được khỏe, bà nằm triền miên trên giường bệnh mấy ngày, dần dần bệnh trở nặng tới mức ngay cả cháo loãng bà cũng nuốt không trôi. Bởi vì Tiểu thế tử đã về cung, Thái hậu cũng tỉnh táo hơn, thân thể cũng có chuyển biến tốt lên.

Quý phi cũng vui mừng ra mặt, bà tỏ ra càng từ ái hơn, tình mẫu tử chưa có cơ hội biểu hiện với trưởng tử cũng được bà trao lại gấp ngàn vạn lần cho huyết mạch duy nhất của hắn.

Có một số người vô cùng hân hoan trước tình hình này, nhưng càng nhiều người lo lắng rằng ngôi vị trữ quân liệu có xuất hiện biến số hay không. Quý phi cũng hiểu rõ, bởi vì Hoàng đế lạnh lùng, huynh trưởng mất sớm, cho nên hai nhi tử bà chính tay nuôi lớn đều không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế.

Thẩm Dục vẫn luôn ghi sâu trong lòng chuyện Thẩm Quyết đã chết, người hắn hận nhất chính là Hoàng đế, vì thế Thẩm Dục luôn tìm cách chống lại ông, nếu không phải bà đứng giữa cố gắng xoa dịu, Hoàng đế cũng không nhịn Thẩm Dục lâu đến vậy.

Mà Thẩm Giới, từ khi còn nhỏ hắn đã được dạy dỗ với tư cách là Thiên tử tương lai, thật ra bà cũng không hiểu rõ tính cách của hắn. Khi thì hắn ôn hòa giữ mình, lúc lại kiêu ngạo trái lệnh, dường như hắn hoàn toàn chấp nhận sự an bài của Hoàng đế, lại dường như hắn đang âm thầm chống cự.

Công chúa Ngọc Xu mất sớm có vẻ cũng không mang đến sự oán hận nào cho hắn, bởi vì khi đó Thẩm Giới còn quá nhỏ. Thế nhưng, nhiều năm qua hắn vừa tôn trọng vừa xa cách bà, thân cận nhưng cũng kiềm chế, Quý phi cũng cảm nhận được.

Bà không nhìn ra một chút dã tâm nào trên người Thẩm Giới. Có vẻ nếu Hoàng thượng trao giang sơn này cho hắn, vậy thì hắn sẽ lấy, nếu Hoàng đế không cho, Thẩm Giới cũng không cần.

Hiển nhiên là Hoàng đế cũng nhận ra điều này, ông còn vì thế mà rất tức giận.

Thẩm Giới tìm được Tiểu thế tử đang lưu lạc bên ngoài, sự hài lòng của Hoàng đế là không thể nghi ngờ. Nhưng ở một mức độ nào đó, Thẩm Giới làm như vậy cũng đồng nghĩa với trả lại giang sơn mà Hoàng đế dành cho hắn. Thẩm Giới thậm chí còn muốn từ hôn với phủ Thừa tướng một lần nữa.

Hoàng đế thất vọng tột cùng, vì có được giang sơn này, ông của ngày xưa sẵn sàng phản bội huynh đệ. tay chân tương tàn, người duy nhất ông từng yêu cũng chôn vùi theo mẫu quốc, hồng nhan bạc mệnh.

Mà nhi tử Hoàng đế chiều chuộng và coi trọng nhất, thế mà lại làm lơ giang sơn mà ông cực khổ lắm mới giành được.



Như vậy cũng tốt, ít nhất Hoàng đế sẽ không bao giờ nghi kỵ Thẩm Giới, không cần nghi ngờ một ngày nào đó hắn sẽ trả lại Chiếu Ảnh cho Ngọc Chân.

Hoàng đế thở dài một hơi, thê tử của ông đã xuống suối vàng, quan hệ giữa ông và nhi tử cũng ngày càng xa cách. Trong triều đình còn có rất nhiều chính sự chờ ông giải quyết, cuộc đời này cũng còn những tâm nguyện chưa được thực hiện, nhưng mà… Hoàng đế che ngực ho khan, có mùi máu tanh ngọt trào lên trong họng.

Hình như ông cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Hoàng đế ngẫm nghĩ, rõ ràng Thẩm Hành về cung là một chuyện rất đáng vui mừng, thậm chí bệnh tình của Thái hậu cũng đã đỡ hơn. Vì sao sức khỏe của ông lại ngày càng sa sút, thuốc và kim châm cũng không có tác dụng, chẳng lẽ đúng là vì giận Thẩm Giới?

Trong tay Hoàng đế nắm chặt khối phỉ ngọc mà rất nhiều năm trước Ngọc Xu đưa cho ông, bên hông cũng đeo ngọc bội mà Thẩm Hành mới tặng, nhìn khối ngọc sáng bóng, ông nhắm mặt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của Công chúa.

“Khanh Khanh, nàng không biết, trẫm muốn giao Chiếu Ảnh và Đại Lâm cho hài tử của chúng ta nhiều đến thế nào… Nhưng trẫm rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, hắn thế mà lại không muốn…”

Hai mắt Hoàng đế buông xuống, trên mặt hiện lên sự hối hận khó gặp, nếu như có thể trở về quá khứ, ông sẽ không để Chiếu Ảnh diệt quốc, sẽ không nhẫn tâm đày Thẩm Quyết tới biên cương, cũng sẽ không ép Thẩm Dục cưới người hắn không yêu.

Chẳng lẽ, giang sơn bền vững, thiên hạ thái bình, phải trả giá bằng máu và nước mắt của những người thân yêu nhất của ông.

Hoàng đế triệu Thẩm Giới vào cung, ông đồng ý tứ hôn cho hắn. Ông cũng nói với hắn, chỉ có trở thành Hoàng đế, hắn mới có thể tự do cưới người hắn yêu.

Lời này thật ra rất giả.

Có biết bao nhiêu Hoàng đế Hoàng hậu, làm phu thê từ thời niên thiếu, vốn dĩ là thanh mai trúc mã, vô cùng ân ái. Thế nhưng từ xưa tới nay, Hoàng đế đều tam cung lục, mỹ nhân chốn hậu cung nhiều không đếm xuể, cuối cùng tình cảm cũng tan, người xưa rơi lệ, không bao giờ quay trở lại được nữa.



Thẩm Giới không muốn có một ngày hắn và Quan Linh sẽ xa lạ đến thế.

Hoàng đế thấy Thẩm Giới lắc đầu, ông tức muốn hộc máu: “Chỉ vì một nữ nhân mà ngươi làm phụ lòng kỳ vọng của trẫm với ngươi đến vậy!”

Thẩm Giới im lặng quỳ gối, trên gương mặt đẹp như ngọc hiện lên sự ung dung nghiêm túc: “Thật ra mấy năm nay nhi thần rất nhớ mẫu phi.”

Thế nhân đều nói, trong cả trăm nước, chỉ có Công chúa Ngọc Xu nước Chiếu Ảnh là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trăm ngàn năm khó gặp.

Nhưng mà hắn trước giờ chưa từng được gặp mẫu phi, những ký ức khi còn nhỏ cũng rất mơ hồ, hắn không thể khắc sâu dung nhan của mẫu phi vào trong lòng.

Trong hoàng lăng nước Chiếu Ảnh chỉ là một thi thể không có sự sống.

Thế nhân lại nói, năm đó mẫu phi và phụ hoàng hắn là một đôi thần tiên quyến lữ, vô cùng ân ái, khiến không biết bao nhiêu vương tử hoàng tôn phải ghen tỵ.

Lại nghe nói, lúc phụ hoàng còn trẻ cũng cực kỳ tuấn mỹ, tính tình cũng rất ôn hòa, ông cũng từng là một vị quân tử nho nhã tuấn tú.

Hắn cũng chưa từng gặp dáng vẻ ấy của phụ hoàng.

Phụ hoàng mà hắn thấy là một vị quân vương thô bạo, giết người như ma, mấy năm nay ông cực kỳ hiếu chiến, cũng làm rất nhiều chuyện diệt quốc, tàn sát dân chúng trong thành.

“Giang sơn Đại Lâm trộn lẫn máu tươi của mẫu phi và tộc nhân Chiếu Ảnh, đời này nhi thần sẽ không bao giờ nhận lấy.”

Hoàng đế trừng mắt, máu trào lên cổ họng: “Quả nhiên là ngươi… Quả nhiên là ngươi… Có ý đồ khác…”