Ngày hôm sau, trong cung truyền đến một sắc lệnh, hóa ra công chúa Chiêu Dương lại cho gọi Quan Linh vào cung làm thư đồng. Quan Linh không cần nghĩ cũng biết là đó là mưu kế của ai, nàng sai người đi bẩm báo với công chúa rằng nàng bị cảm lạnh, không thể vào cung.
Buổi tối, nàng ngồi trước bàn trang điểm, thật ra cũng thấy hơi mệt. Nhưng nàng vẫn ngồi thẳng lưng, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương đồng hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi hắn lặng lẽ xuất hiện sau lưng nàng.
Nàng biết chắc chắn hắn nhân lúc trời đêm gió tuyết lạnh lẽo đến đây.
Quan Linh xoay người, đứng lên nhào trong ngực áo màu xanh thiên thanh, nàng không biết nên nói với hắn như thế nào, đôi mắt đẹp rưng rưng.
Nàng đã sống hai kiếp rồi, nàng có nhiều tình cảm với hắn hơn ai hết, nhưng ngoài tình cảm ra, giữa nàng và hắn không có bất cứ sợi dây liên hệ nào.
Tưởng như cứng rắn nhất, nhưng cũng mỏng manh như cánh ve.
Nhìn thấy nàng hai mắt đẫm lệ, sự tức giận của Thẩm Giới đối với nàng hoàn toàn biến mất, hắn giơ tay lên, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt ướt át của nàng, thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Đương nhiên bổn vương hiểu rõ vì sao nàng buồn."
Quan Linh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy tràn đầy mong đợi, nàng cười với hắn, không còn sự mất mát vừa rồi: “Vương gia muốn làm một đóa hoa biết quan tâm sao?"
Thẩm Giới gật đầu: "Lần này ta tới đây là để nói cho nàng biết, ta đã chuẩn bị một vài kế hoạch. Thứ nhất, phải tìm được con trai của Ngụy Vương, khi đó phụ hoàng chắc chắn sẽ vui mừng, quan văn võ sẽ vô cùng chấn động, đến lúc đó việc ta từ hôn với Ninh phủ sẽ không gặp nhiều sóng gió."
"Nhưng chàng vừa từ hôn với đại tiểu thư chính thức của Ninh phủ, rồi lại muốn lấy biểu tiểu thư nhà bọn họ, đừng nói Thánh thượng sẽ không đồng ý, ngay cả ngoại tổ cũng chưa chắc đã hài lòng."
“Đâu chỉ có vậy.” Thẩm Giới lắc đầu, dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt ở Tây Cương nhiều năm trước: “Năm mười lăm tuổi, ta đã từng cầu xin phụ hoàng muốn lấy nàng làm vương phi nhưng phụ hoàng hoàn toàn cự tuyệt, nói với ta cả đời này cũng tuyệt đối không để cho nữ nhi của võ tướng bước vào cung nửa bước."
Quan Linh có chút kinh ngạc, nàng không phải kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của hoàng đế, mà là việc Thẩm Giới sẽ nói cho nàng biết chuyện kiếp trước hắn đã giấu diếm nàng.
Nàng tha thiết nhìn hắn thật kỹ, ánh mắt mê người: “Thì ra chàng đã có ý đồ với ta từ lâu rồi." Nàng hôn lên môi Thẩm Giới, nghiêng đầu nói: “Khi đó ta còn trốn tránh chàng, nếu hoàng thượng thật sự đồng ý, có phải chàng định sẽ ỷ mạnh hiếp yếu cướp đoạt dân nữ đưa về vương phủ, cưỡng ép ta ngày ngày phải làm chuyện mây mưa với chàng không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Giới hơi co lại, nhưng lại không giống như một thiếu niên đang xấu hổ, hắn ôm eo nàng sải bước vào phòng trong, duỗi tay cởi thắt lưng của nàng, ôm nàng lăn lên trên chiếc giường hoa lê.
"A..., thôi có chuyện gì nói sau đi."
Hắn luồn những ngón tay tham lam vào cổ áo nàng, kéo căng lớp vải ôm lấy quả cầu căng tròn chắc nịch
“Xem ra tối nay chàng đến chỉ vì chuyện này.” Quan Linh nhíu mày kêu lên, cơ thể không tự chủ được run lên.
“Ăn thử món ngon một lần nên muốn nếm lại lần nữa." Thẩm Giới không giấu giếm, dục vọng trong đôi mắt đẹp mơ hồ, giọng nói vốn trong trẻo cũng nhuốm chút khàn khàn: “Ta vốn muốn cho nàng một danh phận đường đường chính chính, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, bát nước hắt đi rồi cũng khó hốt lại, chỉ có thể đảo lộn thứ tự một chút, cùng nàng nhấm nháp chuyện hạnh phúc nhất trên cuộc đời khó có được này trước vậy."
“Đây là chuyện hạnh phúc sao?” Nàng cười run cả người, bầu ngực căng tròn ấm nóng suýt chút nữa tuột khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn cúi đầu, giống như một con sói, ngậm lấy đôi môi ẩm ướt của nàng, một tay đặt lên tai Quan Linh, bảo vệ nàng trong vòng tay, tay kia không ngoan ngoãn liên tục nhào nặn bầu ngực của nàng.
Quan Linh cũng phối hợp rất ăn ý, giống như một con hồ ly, da trắng như tuyết dựa sát vào người Thẩm Giới, tùy ý đẩy quần áo trên người hắn xuống, chậm rãi mở rộng hai chân ra, tiểu huyệt đã ẩm ướt từ lâu cẩn thận nuốt vật lạ to lớn kia vào sâu bên trong từng tấc một.
Khi Thẩm Giới vừa mới tiến vào bên trong nàng, nhìn hai gò má nàng ửng hồng, hắn biết mình đã hơi quá vội vàng nên cũng không dùng hết sức đẩy thẳng vào trong. Hắn chỉ vùi sâu gậy th*tnóng bỏng vào bên trong, cho đến khi nó chạm đến hoa tâm, cọ xát với tầng tầng lớp thịt tươi đẹp, cho đến khi không thể tiến vào được nữa.
Hắn xoay người định bù đắp cho nàng một màn dạo đầu nhẹ nhàng, lại thấy trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, lông mi khẽ rung, hắn có chút buồn cười nói: “Nhìn nàng như vậy ta còn tưởng rằng nàng đến rồi đấy. "
Quan Linh ôm chặt lấy lưng hắn, giọng nói mơ hồ mê người, vô cùng oan ức, giống như đang cố gắng hết sức chịu đựng loại khoái cảm này: "Ta cũng... Ta cũng không muốn như vậy..."
Nhưng vào ngay khoảnh khắc hắn tiến vào, tất cả chỗ trống trong cơ thể nàng đều bị lấp đầy, thứ vừa to lớn vừa nóng bỏng chầm chậm công thành, cọ xát vào huyệt thịt mềm mại bí ẩn nhất của nàng, suýt chút nữa làm nàng nóng đến mức sắp mất đi ý thức.
Nàng chậm lại một chút, trên mặt ửng hồng phai đi ba phần, mở to mắt nhìn Thẩm Giới nhíu mày, sau đó quay đầu sang một bên, vẻ mặt có chút khó chịu: “Sao ta lại dễ dàng hài lòng như vậy được..."
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi…” Thẩm Giới vừa anh tuấn vừa tà ác cười, đỡ nàng ngồi dậy, hài lòng thưởng thức vẻ mặt mất khống chế của nàng, hạ thân bắt đầu liên tục chuyển động mãnh liệt.
Quan Linh cắn môi, giấu đi tiếng thở hổn hển, giơ tay che mắt hắn lại, tức giận nói: “Chàng không được phép nhìn ta như vậy.”
“Có thể sờ, có thể hôn, tại sao lại không được nhìn?” Thẩm Giới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhan sắc sinh đẹp diễm lệ của nàng lại càng thêm sống động.
Làn da trắng như tuyết trên núi, khuôn mặt đỏ như hoa đào tháng ba, bộ ngực như dương chi bạch ngọc trong lòng bàn tay hắn tùy ý xoa bóp, hoa huy*t mềm mại đỏ hồng quyến rũ nuốt chửng vật to lớn của hắn liên tục tiết ra từng sợi dịch mật, chảy dọc giữa hai đùi trắng nõn.
Đúng là một cảnh đẹp đêm xuân.
Sau khi kết thúc, Quan Linh hoàn toàn kiệt sức, thở ra hơi nóng mặc kệ Thẩm Giới vùi đầu dưới thân mình, vừa lau sạch chất vẩn đục ở chân nàng, vừa giúp nàng bôi một chút thuốc để có thể hồi phục vết thương.
“Vừa rồi ta có hơi buông thả dục vọng…” Thẩm Giới có chút xấu hổ, ôm lấy nàng, dịu giọng dỗ dành: “Suýt chút nữa ta quên mất, vết thương lần trước của nàng vẫn chưa lành…”
Quan Linh hừ nhẹ một tiếng, ngón tay nàng ôm lấy eo hắn, đầu ngón tay lướt qua hoa văn bạch hổ.
Thẩm Giới có chút khó hiểu, hình như nàng rất thích dấu ấn trên eo hắn, mỗi lần giao hợp với hắn, nàng luôn nhìn chằm chằm vào đó với đầy loại tâm sự, có lúc sẽ ngẩn ngơ, lại có lúc nhất thời mất hết hứng thú với chuyện mây mưa mà nàng vẫn luôn ưa thích.
“Có phải nàng cảm thấy không thích dấu ấn xấu xí này không..." Nàng là một kẻ háo sắc chính cống, hắn luôn biết rõ điều này.
Cơ thể Quan Linh đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng đầu óc vẫn hoạt động, nàng không thể bình tĩnh được, nàng không biết làm thế nào để nói với hắn mọi chuyện. Thật lâu sau mới hạ quyết tâm, quay người lại, nhìn Thẩm Giới nhấn mạnh từng chữ:
"Có lẽ, ta biết tiểu thế tử mà toàn bộ hoàng thất vẫn luôn tìm kiếm bây giờ đang ở đâu."