Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 66: Kết thúc kiếp trước (2)




Chiếu Ảnh có một ngọn núi tên là Phong Lang Sơn, địa hình phức tạp, dễ thủ khó công, kết hợp với ảo thuật của Chiếu Ảnh, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy.
Hoa đào tháng ba vẫn có thể tồn tại cùng trời đông giá rét, hoa sen vẫn có thể nở rộ tươi đẹp ở nơi đất khô cằn, nhưng cảnh xuân tươi đẹp cũng có thể bị cái giá lạnh của mùa đông làm cho tiêu điều.
Mà kiếp trước, thi cốt của Thẩm Giới đã bị chôn dưới đám hoa sen cạn ấy.
Hai mươi mấy năm trước, Phong Lang Sơn bị một dân tộc du mục chiếm lĩnh, nhánh hồ tộc đó xưng là Kiệt, khi Chiếu Ảnh chưa diệt quốc, người Kiệt đã đi quấy nhiễu khắp nơi. Sau khi Chiếu Ảnh diệt, Kiệt lại thịnh, cho dù là kim qua thiết mã của Đại Lâm cũng không thể tiêu diệt được hồ tộc xuất quỷ nhập thần này.
Thẩm Giới mang theo ba ngàn tử sĩ tinh nhuệ nhất Vương phủ, một lưới bắt hết người Kiệt ở Phong Lang Sơn. Kiệt Vương bị trảm, phần đầu được đưa về Trường An ngay lập tức.
Trần này thắng nhưng không được đẹp, tử sĩ Vương phủ gần như bị diệt toàn bộ, Hắc Ưng cũng bị trọng thương, Thẩm Giới thì bị trúng độc của người Kiệt trong lúc mất cảnh giác. Đêm hôm trước, lão quốc sư cũng đã bình thản qua đời, chôn tại cố hương, trong khoảng thời gian ngắn lại không có một ai có thể giải độc cho Vương gia.
Ám Ảnh phụng mệnh đưa đầu Kiệt Vương về Trường An, Quang Ảnh cũng quay về theo, nghĩ cách cứu Vương phi khỏi Ngự lâm quân bao vây nghiêm ngặt.
Hai chân Hắc Ưng bị đao chém, gần như không thể đi lại được. Nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau, từng bước một kéo Thẩm Giới đang bất tỉnh vì trúng độc xuống núi.
Chỉ cần có thể ra khỏi Phong Lang Sơn, bọn họ sẽ có người tiếp ứng, đến lúc đó độc của Vương gia sẽ có thể giải được. Hắc Ưng chịu đựng cơn đau nhức ở hai chân, bò suốt một đêm trong núi rừng mây mù lượn lờ. Tuy nhiên sáng hôm sau, mặt trời không lên đúng hạn, tứ phía ẩm ướt tối tăm.
Hắc Ưng tuyệt vọng phát hiện, bọn họ đã đi vào một mê cung trồng đầy hoa sen, những đóa hoa trắng xanh sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, gần như phủ lên đỉnh đầu bọn họ, cũng che khuất lối đi phía trước của hắn.
Thẩm Giới bị mùi hoa quen thuộc đánh thức, lục phủ ngũ tạng đau đớn không chịu nổi, hắn mở đôi mắt đã thâm tím, nhìn thấy loài hoa nàng thích nhất trong đời, cơn đau trong trái tim bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều, hắn mở miệng nói với Hắc Ưng: “Đặt bổn vương ở đây, ngươi hãy tự mình nghĩ cách chạy đi.”
“Thuộc hạ nhất định sẽ đưa ngài trở về Trường An.” Hắc Ưng không chịu nghe lệnh, hắn vô cùng hối hận: “Là tại thuộc hạ thất trách, không biết người Kiệt còn dùng cả độc.”
“Bổn Vương về Trường An làm gì, không có đầu Ngọc Châu, phụ hoàng sao có thể bao dung cho ta?” Thẩm Giới cong môi cười khẽ, ánh mắt mơ màng nhìn thoáng qua bầu trời phía trên cao, bỗng nhiên nói: “Với Đại Lâm, bổn vương là man di dị tộc, với Chiếu Ảnh, bổn vương là tội nhân thiên cổ.”
“Ngài diệt Kiệt, thay Chiếu Ảnh trả thù kẻ ức hiếp quấy rầy họ suốt mấy thập niên, còn giải quyết họa lớn cho Đại Lâm, con dân hai nước ai cũng coi Vương gia là quân chủ anh minh thần võ.” Hắc Ưng biện bạch thay hắn: “Vương gia là chủ nhân thiên hạ tương lai, trăm quốc thờ phụng, sao lại có thể biếm mình thành tội nhân?”
“Ngươi theo sai chủ tử rồi, Hắc Ưng à.” Thẩm Giới lắc đầu cười khổ.
“Rất nhiều năm về trước, sau khi bổn vương biết được nguyên nhân thực sự về cái chết của mẫu phi, bổn vương đã liệu trước sẽ có ngày hôm nay rồi, phụ hoàng, ông ta chưa từng tin tưởng ta.” Hắn cười nhạt không tiếng động, sắc mặt càng tái nhợt hơn: “Trữ quân ông ta vừa ý nhất thực ra là Ngụy Vương, nhưng Ngụy Vương đã chết, tam ca không hỏi chính sự, nhị ca và tứ ca có thừa dã tâm nhưng năng lực lại không đủ, mấy năm nay, phụ hoàng vẫn luôn âm thầm tìm kiếm thế tử của Ngụy Vương.”
“Thực ra phụ hoàng chưa từng cân nhắc tới ta.” Thẩm Giới cười ra nước mắt, tựa như thoải mái lại tựa như không cam lòng: “Ông ta hổ thẹn với mẫu phi, cho nên không thể đối mặt với ta. Nhìn thấy ta, ông ta sẽ nhớ tới những thủ đoạn ti tiện cùng cực trong quá khứ, đồng thời càng thêm bất an với huyết mạch Chiếu Ảnh chảy trong cơ thể ta.”
“Vương gia, lui một vạn bước, dù cho Hoàng thượng không cần ngài, nhưng chẳng lẽ thiên hạ to lớn, lại không còn chỗ cho ngài dung thân sao?” Hắc Ưng suy sụp, vội vàng nói: “Cho dù ngài không để ý đến Hoàng đế, nhưng cũng nên suy nghĩ vì Vương phi một chút, nếu ngài không còn nữa, cuộc đời này của Vương phi biết đi về đâu?”
“Thực ra bổn vương rất hối hận vì đã cưới nàng.”
Từ thời niên thiếu hắn đã thầm biết được cuộc đời này của mình định sẵn không có kết cục tốt, đã thề cả đời sẽ không yêu bất cứ ai, nếu như gặp được nữ tử mình ái mộ, hắn sẽ né xa ba thước, tuyệt đối sẽ không để nữ tử vô tội trong sạch đi vào trong sinh mệnh u tối dơ bẩn của hắn.
Nhưng, gặp được nàng, lại khiến hắn sinh ra ảo giác cuộc đời này của mình cũng có thể hạnh phúc viên mãn. Mới đầu hắn cho rằng nàng là con gái phủ Tướng quân, cháu gái Tư Đồ, như vậy dù sau này hắn có tan xương nát thịt, dưới gia tộc phồn thịnh, nàng đương nhiên vẫn có thể sống thật tốt.
Chính vì thế nên khi biết được Quan Ninh giả mạo Ninh Gia, hắn mới có thể chấn động đến mức ấy, chỉ lo rằng cùng lắm ngày nào đó bản thân hắn đầu mình hai nơi, Quan Linh không có gia tộc lớn mạnh chống đỡ sau lưng, phụ hoàng sẽ không buông tha cho nàng dễ dàng.
“May mà, trước khi độc phát tác, bổn vương đã để Quang Ảnh trở về tìm nàng, đưa nàng rời khỏi Trường An…”
Thẩm Giới nhắm mắt lại, ý thức dần tan rã, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười vô cùng đẹp đẽ, thời gian vĩnh viễn đóng băng.
“Nàng sẽ không biết…”
Dù cho nàng biết hắn đã chết, song với nàng mà nói, cùng lắm là chỉ mất đi một trượng phu bội tín thất nghĩa thay đổi thất thường mà thôi.
Thẩm Giới nhắm hai mắt lại mãi mãi, bốn bề lặng yên, tuyết lớn bay toán loạn, chôn vùi dung nhan tuyệt sắc vào nơi sơn cốc, chỉ có khối ngọc màu xanh trong tay hắn vẫn ấm áp, lấp lánh ánh sáng.
/
Vương phủ bị Ngự lâm quân phong tỏa, người trong Tướng phủ hao hết tâm tư, cuối cùng cũng cứu được Ninh Gia ra ngoài. Khi quản gia nhìn thấy Đại tiểu thư nhà mình, ông không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Ninh Gia gầy trơ xương, cả người nàng ấy đã bị độc dược mãn tính ăn mòn từ lâu. Cái chết của Lục Tiệm Chi gần như đã giết chết toàn bộ linh hồn nàng ấy, hiện tại trong thân xác này cùng lắm chỉ còn lại một hơi thở.
Phó phu nhân thảm thiết kêu lên ôm lấy con gái, rưng rưng nước mắt, trong lòng như bị người ta rút mất máu.
Ninh Gia chỉ lạnh nhạt nói: “Mẫu thân, con muốn đi thăm Linh Nhi một chút.”
Nàng ấy đã biết cái chết của Lục Tiệm Chi không thoát khỏi liên quan với Quan Linh, cũng biết cơ thể mình thành ra như vậy là do Quan Linh làm.
Muội muội từng cùng lớn lên với mình trong Tướng phủ, sao lại có thể tâm địa rắn rết ác độc đến vậy?
Ninh Gia cũng hận.
Hận Quan Linh hại chết Lục Tiệm Chi.
Vì thế lúc Ninh Gia gặp Quan Linh, đã nói rất nhiều lời nửa thật nửa giả với nàng.
Nàng ấy nói, bởi vì mình thích hoa sen, cho nên Thẩm Giới mới trồng hoa sen khắp phủ, chỉ để nàng ấy vui.
Thẩm Giới nói, từ trước đến nay hắn chưa từng yêu Quan Linh. Người hắn yêu từ đầu tới cuối chỉ có Ninh Gia. Bốn năm hoang đường kia đều là vì bị nàng lừa gạt mà thôi.
Thẩm Giới đưa nàng ấy ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa, đưa nàng ấy lưu ly mỹ ngọc trân quý nhất thiên hạ, bảo nàng ấy là nữ tử đẹp nhất trong đời hắn từng gặp.
Thẩm Giới còn nói, đợi hắn trở về từ Chiếu Ảnh sẽ lập tức cưới nàng ấy làm vợ, cả đời không xa nhau cho đến khi bạc đầu.
Quan Linh nghe xong, lạnh mặt nhìn nàng ấy, trêu đùa nói: “Ngươi còn có thể sống bạc đầu với hắn chắc?”
Ninh Gia ngạc nhiên, đáp: “Chẳng lẽ ngươi không biết, Chiếu Ảnh có một loại bí thuật thượng cổ, có thể chữa cho người chết, hồi sinh da thịt cho xương trắng, Vương gia đến Chiếu Ảnh chuyện này đúng là vì cứu ta.”
“Thế thì tốt rồi, ta đây chúc hai người các ngươi bạc đầu giai lão.”
Không đợi Ninh Gia trả lời, Quan Linh đã xoay người trở về tẩm điện, nàng đi nhẹ nhàng như giớ, vứt hết mọi chuyện ngoài điện lên đến chín tầng mây.
Đêm hôm đó, cả tòa Vương phủ hóa thành ba thước tro tàn trong ánh lửa.
Lúc Quan Linh uống xong ly rượu độc kia, nàng cầm ngọc Kỳ Linh trong tay.
Nàng thề với khối ngọc này, nếu có kiếp sau, nàng sẽ không bao giờ yêu Thẩm Giới lần nữa.
Nửa năm sau, Ninh Gia bệnh chết trong tướng phủ, hưởng thọ hai mươi mốt tuổi.
Khi nàng ấy chết, bên cạnh có một bài thơ do Quan Linh tự tay viết trước khi phóng hỏa tự thiêu vào nửa năm trước.
“Khi còn nhỏ phụ thân từng nói cho ta biết, nhiều thế hệ Lục gia nguyện trung thành với Quan gia.
Nếu có một ngày, Lục Tiệm Chi vứt bỏ ta, ta có thể lập tức tự mình lấy mạng hắn.
Muốn biết rốt cuộc vì sao Lục Tiệm Chi lại chết không?
Ta buộc tóc của ngươi và hắn vào nhau, giao cho vu giả.
Nếu hắn yêu ngươi, thuật vu cổ kia sẽ lập tức có hiệu lực.
Nếu hắn không yêu ngươi, vu thuật kia sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cơ thể hắn.
Mà hắn yêu ngươi.”
Chỉ là, sống chưa kịp biết đã chết rồi.