Hi Ninh năm thứ hai mốt, thiên hạ không thái bình. Chiếu Ảnh đã yên lặng gần hai mươi năm nay lại đột nhiên có động tĩnh. Một đội quân được hình thành và bành trướng mà không hề báo trước. Chỉ trong vài tháng, đội quân ấy đã phát triển thành một đội ngũ hơn năm vạn người.
Hoàng đế đã nhiều lần sai người bao vây trừ khử, nhưng địa hình Chiếu Ảnh hiểm ác, đồi núi nhấp nhô, cộng thêm từ xưa đến nay Chiếu Ảnh vốn thịnh hành thuật vu cổ. Dù Đại Lâm có thiên quân vạn mã đi chăng nữa, song vẫn khó có thể công phá được bẫy sương mù dày và cao của bọn họ.
Trải qua vài lần giao chiến, dù Đại Lâm đã hao binh tổn tướng, nhưng ngay cả đầu sỏ của dư đảng Chiếu Ảnh là ai còn chẳng biết rõ. Hoàng đế đọc chiến báo mà nổi trận lôi đình, giận không kìm được, nhất thời cấp hỏa công tâm, suýt nữa ngất đi trên triều.
Lục Tiệm Chi hiện tại đang là Đại tướng quân Thiên tử tín nhiệm nhất, lập tức phụng mệnh dẫn mười vạn tinh binh xuất chinh Chiếu Ảnh.
Trước khi đi, Lục Tiệm Chi muốn nói với Ninh Gia một câu tạm biệt, nhưng nàng ấy đang bị nhốt trong Vương phủ. Mặc dù chuyện hôn sự với Thẩm Giới bị lỡ dở vì một người ngoại tộc, nhưng nếu nàng ấy muốn thoát khỏi đây thì vẫn cực kỳ khó khăn.
Ngoại trừ Quan Linh chẳng hay biết gì, Lục Tiệm Chi và Ninh Gia đều đã ngầm hiểu rõ trong lòng. E là Thẩm Giới sẽ không tái hôn với thiên kim thật sự của Tướng phủ. Hắn giữ Ninh Gia lại Vương phủ, đối xử với nàng ấy như Vương phi, chẳng qua chỉ là để che giấu tai mắt người khác, tránh cho Hoàng đế sinh nghi lần nữa.
Hiện giờ Thiên tử bệnh nặng, người đời ai cũng biết tiểu Vương gia đó sẽ là tân đế tương lai. Đến lúc ấy Thẩm Giới làm mưa làm gió, vậy thì trên đời này không còn ai có thể uy hiếp đến tính mạng Quan Linh được nữa.
Như vậy mọi người đều hạnh phúc.
Lục Tiệm Chi đồng ý với Ninh Gia, sau khi chuyện này được giải quyết, hắn sẽ lập tức dẫn nàng ấy rời khỏi Trường An, cùng nhau quy ẩn núi rừng.
Khi ấy, Quan Linh đang bị giam trong mật thất của Vương phủ, Thẩm Giới muốn nói cho nàng biết chân tướng, nhưng lại canh cánh trong lòng việc nàng lừa gạt hắn suốt bốn năm. Còn Quan Linh thì lại hiểu lầm Thẩm Giới đã thay lòng đổi dạ, chưa bao giờ chịu gặp hắn. Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ có căm hờn và oán hận.
Ninh Gia được Thẩm Giới cho phép thỉnh thoảng đến làm bạn với Quan Linh, mới đầu nàng ấy còn cho rằng Quan Linh sẽ coi thường nàng ấy, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện Quan Linh rất nhiệt tình với nàng ấy.
Thái độ của Quan Linh rất lạ thường, nàng thường xuyên mời nàng ấy chút trà bánh, còn sai Quang Ảnh cầm nhân sâm và sừng hươu của Thẩm Giới tới đây chia cho Ninh Gia.
Từ khi còn nhỏ Ninh Gia đã yếu ớt, cơ thể vốn không tốt, lúc còn ở Tướng phủ nàng ấy chưa bao giờ rời khỏi đống thuốc bổ. Sau này đi theo Lục Tiệm Chi, nàng ấy lại được hắn liên tục dốc lòng chăm sóc, cho nên chưa từng bị mắc bệnh.
Hiện giờ tới Vương phủ, nàng ấy lại thường xuyên mắc phong hàn, có đôi khi còn kéo dài cả tháng trời.
Cũng vì thế, nàng ấy mới bỏ lỡ bữa tiệc chia tay của Lục Tiệm Chi.
Lục Tiệm Chi không gặp được Ninh Gia, chỉ gặp được Quan Linh cải trang thành một tiểu binh. Nàng ầm ĩ với Quang Ảnh bên người, dùng hết mọi cách từ mềm mỏng đến cứng rắn. Quang Ảnh bất đắc dĩ, cuối cùng đành chấp nhận lừa Thẩm Giới đưa Vương phi ra tiễn đại ca của nàng.
Quan Linh đưa cho Lục Tiệm Chi một phần tóc bị cắt. Lục Tiệm Chi thấy khó hiểu, Quan Linh bèn nói đây là mong muốn được bện tóc vào thành một nút thắt đồng tâm của Ninh Gia, hứa hẹn cả đời không rời không bỏ.
Quan Linh thấy hắn dùng đao hổ phách cắt một nắm tóc dài của mình xuống không hề do dự, âm thầm chịu đựng cảm giác không vui nói: “Huynh thực sự muốn ước hẹn một đời một kiếp với nàng ấy sao?”
“Ta mắc nợ nàng ấy rất nhiều.” Lục Tiệm Chi buộc lại mái tóc đen của mình, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy, trên mặt hắn mang theo ý cười dịu dàng, xoay người thong thả gia nhập bữa tiệc.
Hình như hắn nhận ra tâm ý của mình quá muộn màng. Nàng ấy đã từng là viên ngọc quý lộng lẫy và lóa mắt nhất thành Trường An, cuộc đời vốn đã định sẵn sẽ làm rạng danh gia tộc, làm mẫu nghi thiên hạ. Nhưng nàng ấy lại cam tâm tình nguyện trở thành một người khác, làm một người vô danh lặng lẽ ở bên hắn suốt bốn năm. Hắn nam chinh bắc chiến, không có nơi ở cố định, nàng ấy cũng sống chết cùng hắn, chịu đựng sương lạnh buốt xương.
Tiểu muội là khúc mắc yêu mà không được của hắn thời niên thiếu, là sứ mệnh mà gia tộc ủy thác cho hắn ngay từ khi hắn vừa sinh ra. Từ khi chào đời, Lục Tiệm Chi đã không sống cho bản thân mình, hắn vẫn luôn cho rằng thân phận của mình như vậy, còn mang theo gông xiềng rất nặng, sao có thể xứng đôi với tiểu thư cành vàng lá ngọc như Ninh Gia.
Nhưng nàng ấy lại chẳng hề để ý: “Lục Tiệm Chi, ta thích huynh vì vẻ đẹp khuynh thành của huynh, vì võ công không ai sánh bằng của huynh, vì ta nhất kiến chung tình, vì ta tâm đầu ý hợp với huynh. Nếu không nhờ có huynh, ta đã chết tại nạn trộm cướp ở Tây Cương năm ấy rồi. Cho nên dù huynh có là Đại tướng quân hay tiểu hộ vệ, với ta mà nói, trước giờ đều không quan trọng.”
Lục Tiệm Chi nghĩ, đợi đến khi hắn chiến thắng trở về, hắn sẽ nói ra tâm ý của mình với nàng ấy.
Nhưng hắn lại không thể trở về gặp nàng ấy.
Lục Tiệm Chi chết không rõ ràng tại mê cung trong khe núi của Chiếu Ảnh.
Vạn tiễn xuyên tâm.
Khi hai ba tuổi.
Lục Tiệm Chi dũng mãnh thiện chiến, bách chiến bách thắng, không gì địch nổi. Trong chiến dịch ở trận Chiếu Ảnh, hắn cũng đã đánh cho kẻ địch liên tiếp bại lui. Lần này lẽ ra nên gióng chuông thu binh, nhưng hắn lại giống như bị ma quỷ xui khiến, một thân một mình cưỡi ngựa xâm nhập doanh trại của địch, để rồi bị hàng loạt mũi tên bắn chết.
Không một ai chấp nhận được hắn lại chết hoang đường như thế.
Cùng với tin tức Lục Tiệm Chi chết được truyền tới Trường An, còn có một phong thư do thủ lĩnh Chiếu Ảnh viết. Sau khi Hoàng đế đọc xong đã ngất ngay tại chỗ, từ đây bệnh tình nguy kịch, nằm ở trên giường không dậy nổi.
Ông ta triệu Thẩm Giới vào cung cả đêm, mật đàm suốt ba canh giờ. Trong cung chia làm hai phe phái, phe đầu tiên thì lo sợ thiên tử sẽ đi đời nhà ma, phe còn lại thì vô cùng vui mừng cho rằng đây là dấu hiệu Hoàng đế truyền ngôi cho Vương gia.
Ngày thứ hai, Thẩm Giới lĩnh mệnh, xuất chinh Chiếu Ảnh.
Đêm hôm đó, hắn trở lại Vương phủ, biết được lúc Quan Linh nghe thấy tin Lục Tiệm Chi đã chết còn nôn ra một ngụm máu đen. Nha hoàn tới đỡ nàng, Quang Ảnh dẫn thái y tới xem cho nàng, nàng đều nổi điên đuổi hết đi.
Thẩm Giới bước vào mật thất, dừng chân trước cánh cửa đóng chặt hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống, mở chốt cửa ra đi vào.
Quan Linh ngồi quỳ trên mặt đất, đầu tóc rối bù, trạng thái điên khùng, nàng đập trán vào tường hết lần này đến lần khác.
Hắn cuống quít chạy đến bên cạnh nàng, đoạn ngồi xuống dùng lòng bàn tay bảo vệ cho cái trán của nàng, đầu ngón tay có máu dính lên, Thẩm Giới đau lòng vô cùng: “Thì ra hắn chết, nàng cũng không thiết sống nữa.”
“Ta hối hận rồi, Tiệm Chi ca ca…”
“Ta biết sai rồi, Tiệm Chi ca ca…”
“Ta hối hận đến chết rồi, Lục Tiệm Chi ơi, huynh trở về được không?”
Quan Linh chỉ biết gào lên vô cùng chói tai, nàng liều mạng cào xé quần áo và đầu tóc của mình, khuôn mặt đau khổ vặn vẹo.
Nàng ném viên ngọc Kỳ Linh đến dưới chân Thẩm Giới, hai mắt trống rỗng, như thể bị ác quỷ nhập vào: “Ta không sống nổi nữa, Thẩm Giới, xin lỗi chàng, ta không nên lừa dối chàng, ta đã lừa chàng suốt bốn năm…”
Con ngươi đen láy của Thẩm Giới tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn nhặt ngọc Kỳ Linh lên, rồi đặt lại vào lòng bàn tay nàng và nắm chặt: “Ta không bao giờ trách nàng lừa ta, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không, Linh Nhi, nàng phải cố gắng sống thật tốt, được không?”
Quan Linh ngoảnh mặt làm ngơ, nàng chết lặng cầm lấy khối ngọc kia, không nghe được Thẩm Giới nói gì với nàng.
Nàng cứ ngỡ Lục Tiệm Chi chết nàng sẽ được giải hận, nhưng thì ra lại là nỗi đau thấu tim như kéo tơ lột kén.
Nàng còn như thế, vậy Ninh Gia thì sao?
Nàng đẩy Thẩm Giới ra, thân mình vẫn luôn cuộn tròn trong góc tường, khàn giọng gào lên: “Ngươi đừng chạm vào ta, ngươi mau đi tìm Ninh Gia đi, nàng ấy nhất định… nhất định…”
Quan Linh dần không nói ra lời, cảm xúc của nàng cuối cùng cũng hạ xuống, nàng nâng mắt lên kinh ngạc nhìn người trước mặt, bấy giờ mới phát hiện ấy là người nàng hàng đêm nhớ mong.