Mọi thứ không diễn ra thuận lợi như Lục Tiệm Chi và Ninh Gia tưởng tượng.
Sau khi Quan Linh biết tin Thẩm Giới sắp thành hôn, nàng gào thét muốn gặp hắn đến mức khàn cả giọng. Nhưng mà Thẩm Giới không thể tha thứ việc nàng gạt hắn nên kiên quyết không chịu gặp nàng. Quan Linh không còn hy vọng, bắt đầu suy nghĩ đến cái chết.
Lúc đầu nàng tự đâm vỡ đầu chảy máu nhưng lại được thái y cứu sống. Sau lần đó, Thẩm Giới sai người loại bỏ toàn bộ vật sắc nhọn trong Thiên điện, ra lệnh cho Quang Ảnh và Ám Ảnh theo dõi Quan Linh không rời nửa bước.
Rồi nàng bắt đầu bỏ cơm. Cho dù bị người khác ép ăn nửa bát cháo yến mạch thì giây tiếp theo nàng cũng sẽ nôn tất cả ra, cả người gầy ốm đến mức chỉ còn da bọc xương.
Sắc mặt Hắc Ưng chán nản đi đến Thiên điện, ngẩng đầu nhìn thấy chủ tử nhà mình đứng trong đình viện vắng vẻ, không biết đã đợi hắn ta trong bao lâu. Dáng người cao gầy, cô đơn và lặng lẽ.
Hắn ta run rẩy quỳ xuống, bẩm báo: “Vương phi nương nương… Chỉ sợ không đợi được đến ngày thành hôn.”
Thẩm Giới quay đầu lại, nhìn về nơi ở của Quan Linh, khàn giọng nói: “Bổn vương có nên như trước kia, đi dỗ nàng ăn, xin nàng tha thứ không?”
“Vương gia, ngài hồ đồ, nếu để Hoàng Thượng biết…” Hai mắt Hắc Ưng khẽ nhướn lên, vẻ mặt hoảng hốt.
Vị trong lãnh cung kia có lẽ không chịu nổi hết mùa đông này, chết đi cũng tốt. Sau khi nữ nhân đó chết đi, Vương gia sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Chủ tử của hắn ta sao có thể làm loại chuyện như vậy, bị người ta lừa hôn rồi cưới phải một Vương phi giả mà chẳng hay biết gì trong suốt bốn năm. Cuối cùng, chuyện này bị chính Hoàng Thượng vạch trần, nhưng lại đúng lúc Tiểu vương gia bị người của Hoàng quý phi và Tam vương gia đâm bị thương.
Hai chữ Hoàng Thượng khiến Thẩm Giới đau nhói, hắn thu hồi ánh mắt, im lặng một lát rồi nói: “Không cần chờ đến ngày đại hôn, ngày mai bắt đầu ra tay đi.”
Trên mặt Hắc Ưng tràn đầy vẻ không thể tin, thậm chí còn có chút chống cự: “Chính Vương phi cũng không muốn sống nữa, muốn tự sát, tại sao Vương gia không thành toàn cho nàng? Đến lúc đó cũng dễ dàng bẩm báo với Hoàng Thượng. Cho dù thiêu hủy toàn bộ Vương phủ cũng không bằng tính mạng của nương nương nhưng mà Vương phi còn phải mất công chạy thoát. Sau đó, chúng ta mang về một cái xác cháy sém không thể nhận dạng chắc chắn sẽ khiến Hoàng Thượng nghi ngờ. Lúc đó, Vương gia sẽ rơi vào tình cảnh khó xử, tại sao lại muốn mạo hiểm như vậy?”
“Bổn vương nên trơ mắt nhìn nàng chết đi, sau đó mang thi thể của nàng đến chỗ phụ hoàng giành công, phải không?”
Thẩm Giới liếc nhìn hắn ta, trên người vẫn là cỗ khí chất lạnh lùng, nhưng lại rất khác với vẻ uy nghiêm thường ngày, bên trong đó còn xen lẫn một chút bi thương.
“Thái Tử muốn cứu, nhưng người thế thân chết cũng chưa đền hết tội.” Hắc Ưng lấy hết can đảm bất bình thay Thẩm Giới.
Nếu không phải vị Vương phi giả kia, Hoàng đế vốn định phong cho Vương gia chức Thái tử, nhưng tất cả đều do nữ nhân đó làm đảo lộn. Thậm chí vì Thẩm Giới do dự không giết nàng mà bị Hoàng đế lên án rằng hắn còn không quyết đoán bằng Ngụy Vương năm đó. Nhưng kết cục của Ngụy Vương như thế nào, Hắc Ưng không dám nghĩ nhiều.
Quang Ảnh và Ám Ảnh đứng phía sau Hắc Ưng cũng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Thuộc hạ nguyện ý phóng hỏa.”
Thẩm Giới gật đầu, để lại ba người ở đó rồi lập tức xoay người đi vào trong tẩm điện lạnh lẽo.
Hắn đẩy mạnh cánh cửa gỗ. Trên chiếc giường nhỏ hoa lê đổ nát có một người con gái đang cuộn tròn ở một góc.
Nàng ngủ thiếp đi, có lẽ là hôn mê, cơ thể gầy yếu giống một tờ giấy trắng, như thể chỉ cần gió thổi qua, nàng sẽ hóa thành một làn khói vậy.
Lông mày Thẩm Giới giật giật, hắn cầm tay nàng bắt mạch. Tuy mạch đập còn khá yếu nhưng vẫn ổn định. Hắn thả lỏng người, muốn buông tay nàng ra nhưng đầu ngón tay như mất đi khống chế, không nhịn được mà cứ nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của nàng.
Tại sao nàng có thể lừa dối mọi người đến tận bây giờ.
Trước khi bắt nàng uống mê dược, hắn bắt nàng nuốt một viên đan dược màu trắng để ngăn nàng tuyệt thực đến chết. Hắn cũng ép Quan Linh uống nửa cốc nước khiến nàng đang hôn mê suýt thì bị sặc tỉnh lại. Thẩm Giới bất lực đưa tay khẽ vuốt lưng nàng.
Nàng yếu ớt rúc vào lòng ngực hắn, nửa mơ nửa tỉnh gọi tên của hắn, Thẩm Giới hơi hơi hé miệng, hai chữ “Gia Nhi” nghẹn trong cổ họng, lập tức biến thành một nụ cười khổ mà không phát ra tiếng nào.
Hắn đột nhiên hoảng sợ, đẩy cánh tay nàng ra rồi dùng ánh mắt như dò xét một người hoàn toàn xa lạ, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Thẩm Giới vươn tay ra, một lần nữa nâng mặt nàng lên, ngắm nhìn gương mặt của nàng. Nàng chính là người mà hắn thương nhớ đêm ngày. Thật lâu sau, hắn lại thỏa hiệp ôm nàng vào lồng ngực một lần nữa.
Cằm Quan Linh vô lực tựa lên vai hắn, hai mắt nhắm chặt, trên mặt không có một tia máu, cả người giống như một con rối bị người khác thương hại, không hề phát ra tiếng động.
Thẩm Giới ôm nàng thật chặt, lòng bàn tay đặt sau gáy, những ngón tay thon dài luồn vào búi tóc lỏng lẻo của nàng. Dường như chỉ có như vậy hắn mới có thể ôm nàng thật chặt, cả đời không bao giờ rời xa.
“Lần đầu tiên gặp, lẽ ra nàng nên nói ta biết, nàng tên là Quan Linh.”
Hắn lại im lặng, một giọt nước mắt trượt dài trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn, rơi vào chiếc cổ mềm mại của nàng.
Nếu bốn năm trước, ngay từ đầu hắn biết thân phận thật sự và tên họ của nàng, có lẽ hắn sẽ được ăn cả ngã về không, cố gắng từ hôn với Ninh gia, để nàng đường đường chính chính trở thành Vương phi của mình.
Nhưng trên đời làm gì có nếu.
Chuyện đã như vậy, chính hắn cũng khó có thể bảo toàn tính mạng của nàng.
Đời này càng không có khả năng ở bên nhau.
“Sau khi rời khỏi Vương phủ, nàng phải sống thật tốt.” Hắn ôm nàng càng chặt hơn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.