Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 53: Kiếp trước (6)




Vào ngày đại hôn của Thẩm Giới, để cử hành buổi lễ này thật long trọng, theo lệnh của Hoàng thượng, trong cung và tất cả các phủ đều đã chuẩn bị hơn ba tháng. Khi buổi lễ thành thân kết thúc, trời đã chạng vạng tối.

Trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng, lung linh rực rỡ, ngay cả con sư tử đá ngoài cửa cũng được dát vàng, hai mắt khảm ngọc bội, trên đầu là hai cái đèn lồng đỏ căng phồng, dải lụa đỏ kéo dài mười dặm đường. Chưa kể đến khắp nơi trong vương phủ thì châu báu phát sáng, vàng bạc bắt mắt.

Đêm tối hạ xuống, thấy tất cả các khách dự tiệc về gần hết, Thẩm Giới đứng dậy rời khỏi yến tiệc, không chút khách khí đẩy Thẩm Ngọc đang vui cười một bên cản trở hắn ra. Nhặt một góc của bộ hỷ phục, lướt qua những mái cong của vọng lâu, đình đài ven hồ, vội vã chạy về phía tẩm điện ở hậu viện.

Những người hầu hạ Vương phi đứng ở sảnh khi nhìn thấy Vương gia tới thì lập tức quỳ xuống hành lễ, một người đứng dậy muốn vào thông báo trước một tiếng lại bị Thẩm Giới ngăn lại, mọi người khom lưng lặng lẽ rời khỏi.

Đẩy cửa bước vào, vén lớp rèm đỏ thẫm ra, bước từng bước một đến gần giường gỗ trầm hương rộng khoảng sáu thước. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng như nước, bên trong cửa sổ ánh nến đang tan chảy, một lạnh một nóng, kết hợp với màu đỏ của sự vui mừng trong phòng, khiến cho hắn suýt chút nữa đắm say, nghĩ rằng đây là mộng.

Trong căn phòng toàn màu đỏ chói mắt, hắn thấy nàng đang ngồi bên hỷ giường nếu nói là ngồi thì chẳng bằng nói là nửa nằm nửa ngồi dựa vào ngọn đèn ngọc pha lê trước trường kỷ làm bằng trầm hương.

Quan Linh mặc một bộ hỷ phục màu đỏ, đầu đội mũ phượng, trùm khăn voan, mỹ lệ mà chói mắt. Nhưng nàng đang nhắm mắt tựa vào đèn mà ngủ. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, điểm nhẹ một chút hồng, giữa mày có một đóa hoa vàng nho nhỏ, khóe mắt mảnh mai, vẻ mặt không còn ngây thơ.

Vài canh giờ trước, làm lễ giao bái, lễ rửa oan, lễ sám hối, lễ hợp cẩn,... có vẻ đã vắt kiệt sức lực của nàng. Lúc đó Thẩm Giới kiên nhẫn hoàn thành những thủ tục phức tạp theo đúng trình tự, nhấc khăn voan đỏ, nhìn thoáng qua dung nhan, không nhịn được muốn cúi người hôn lên mặt nàng nhưng lại bị bà mai ngăn lại, hai người tiếp tục hoàn thành những nghi lễ thành thân.

Đợi cho đám người hầu sôi nổi nhận phần thưởng và lui ra ngoài xong, không gian ồn ào xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Thẩm Giới muốn tự mình thay quần áo cho nàng, nhưng lại bị đám người Thẩm Dục kéo đi chúc rượu trong buổi tiệc, làm loạn đến tận đêm khuya mới trở về.

Hắn nhìn tân nương của mình qua ánh đèn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy nàng búi tóc, mái tóc búi phượng lộng lẫy bồng bềnh như mây, lại bóng mượt như tuyết, hai bên cắm trâm vàng phượng hoàng ngậm ngọc châu, dung nhan tựa như ngọc, giống như tiên nữ chốn bồng lai tiên cảnh.

Thẩm Giới đi tới trước trường kỷ, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng cởi bỏ mũ phượng nặng nề trên đầu nàng xuống, mái tóc đen nhánh xõa tung xuống vai, càng làm nổi bật cho làn da trắng nõn của nàng.

Lúc Quan Linh tỉnh dậy thì toàn thân nàng đã bị cởi sạch, quanh thân được bọc trong chăn gấm, giống như ngọc bích được bao bọc bởi tơ lụa vậy. Nàng mở to mắt, thấy một phần cổ tái nhợt, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen nháy của Thẩm Giới.

"Thẩm Giới..." Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, cảm thấy giọng nói của mình lại khàn khàn giống như ăn phải mị dược, bụng dưới có chút nóng lên khó chịu, vì vậy nàng càng dính sát vào người Thẩm Giới hơn, hai tay ôm lấy vai hắn để cảm thấy dễ chịu hơn.

"Ma ma có đốt chút hương hợp hoan, đây là phong tục tân hôn trong cung từ ngày xưa." Thẩm Giới cười bất đắc dĩ, khuôn mặt cũng nghẹn đến mức đỏ bừng, hắn vén tấm lụa quấn quanh người nàng lên, luồn tay dọc theo người nàng, một đường đi xuống lướt qua vòng eo tinh xảo, xuyên vào đôi chân săn chắc của nàng, đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mại đã sớm ẩm ướt.

"Hừ..." Quan Linh rên rỉ một tiếng, thân thể càng ngày càng khó chịu, ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua nhẹ nhàng xoa dịu hai chân nóng như lửa đốt của nàng, cả phòng mang theo mùi tình ái nồng đậm bao phủ lên ý thức của nàng, nàng giống như muốn leo lên người hắn, lẩm bẩm nói: "Nóng quá,,, chẳng lẽ ta cũng muốn Vương gia thị tẩm giống như những phi tử trong cung sao?"

Nàng càng ngày càng cảm thấy khô nóng, cả người bắt đầu khó chịu vặn vẹo, bộ ngực mượt mà phập phồng theo động tác của nàng, khuôn mặt như ngọc đỏ bừng cọ vào trước ngực cơ bắp như núi đang phập phồng của nam nhân trước mặt, dần dần nhan sắc như máu càng thêm quyến rũ.

"Là bổn vương tự mình muốn thị tẩm Vương phi." Thẩm Giới khẽ cười, ôm nàng vào lòng, đầu tiên là hôn lên trán nàng như chuồn chuồn lướt, sau đó ôn nhu hôn lên môi nàng, khiến cho Quan Linh dần dần bình tĩnh lại, nhắm mắt mặc cho hắn gặm nhấm nàng.

Hắn đè lên người nàng, bàn tay giữ lấy bộ ngực ngọt ngào như mật của nàng, thịt nhũ hoa tràn ra từ kẽ ngón tay, một tay khác đỡ lấy eo mảnh khảnh của nàng, từ từ di duyển xuống dưới, tách ra hai cánh môi non nớt dính nhớp nước xuân, nhẹ nhàng cắm gậy th*t nóng hổi của mình vào.

"Đau..." Quan Linh đau đớn, lông mày nhíu chặt vào nhau, mùi hương hợp hoan khiến nàng mê mang nhưng lại không thể giảm bớt được sự đau đớn khi lần đầu bị dương v*t to lớn kéo căng nhét vào, thịt non trong lỗ nhỏ vốn đã xinh đẹp vô cùng nay lại được máu đỏ tươi nhuộm lên đầy quyến rũ, càng ngày càng tràn ra nhiều nước xuân, mềm mại mà thơm tho.

Thẩm Giới thả chậm động tác, vùi đầu vào cổ nàng mà liếm mút muốn đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, đợi đến khi lông mày của nàng từ từ giãn ra, hắn lại dùng sức thọc vào rút ra, nghiền nát vách thịt, đắm chìm trong dục vọng nguyên thủy, mang đến cho người mình thương sự triền miên, dây dưa kéo dài nhất.