Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 46: Roi đỏ




Quan Linh lấy lý do chúc thọ Thiên Hương phu nhân rồi dẫn theo mấy người hầu trở về Tây Cương ở lại phủ Tướng quân mấy ngày. Nàng nhốt mình trong thư phòng ba ngày ba đêm lật xem các loại tài liệu ghi chép thông tin liên quan đến nước Chiếu Ảnh. Thắng làm vua thua làm giặc, trận chiến chiếm đoạt gió tanh mưa máu mười mấy năm trước được khen tụng là âm mưu tuyệt đỉnh của Hoàng đế Đại Lâm.

Các tài liệu ghi chép về công chúa Ngọc Xu và Hoàng lăng nước Chiếu Ảnh rất ít và rải rác. Quan Linh có một khả năng là tìm được những chi tiết nhỏ không đáng chú ý, điều này liên quan nhiều đến trí nhớ về kiếp trước. Nàng có thể tìm ra được những chi tiết nhỏ, những việc xảy ra trong đời thực và những chi tiết cần tìm kiếm cẩn thận cực kỳ tỉ mỉ.

Nàng cuộn cuốn trúc lại, nghĩ có lẽ đám Sử quan kiêng dè sự uy nghiêm của Hoàng đế nên mới không dám viết thêm nhận xét theo cái nhìn của mình. Chắc phải đợi hơn một trăm năm sau, triều đại thay đổi thì những sự thật 'ảnh hưởng đến mặt mũi Hoàng tộc” mới được mọi người biết đến.

Nhưng vấn đề là nàng và Thẩm Giới có đợi được đến ngày ấy không?

Nàng đang lo lắng suy nghĩ thì có người đẩy cửa thư phòng ra. Quan Linh đặt cuốn trúc trên tay lên giá rồi thò người ra xem. Khuôn mặt A Thất hồng hào, khóe miệng mỉm cười. Thằng bé đang bê một chiếc hộp xanh ngọc đứng bên ngoài: "A tỷ, ta đi tìm tỷ mãi đấy. Tỷ xem đây là gì này?"

"Không phải dế mèn thì cũng là châu chấu thôi." Quan Linh trả lời qua loa. Lúc này nàng không có tâm trạng quan tâm mấy trò lặt vặt của một đứa trẻ chín tuổi. Nàng không quay sang nhìn nhóc kia tí nào, ánh mắt nàng lướt qua từng hàng giá sách làm bằng gỗ hoa lê tối màu: "Ngươi trở về chép ba trăm lần Thiên Văn Tự, đừng làm phiền ta."

A Thất cực kỳ uất ức. Nàng bỏ hắn lại Tây Cương ba năm còn mình thì về thành Trường An sống cuộc sống giàu có sung túc. Khó khăn lắm nàng mới trở về một lần mà ngay cả thời gian nửa chén trà nàng cũng không muốn nói chuyện với hắn.

"Năm ngoái ta đã muốn đưa thứ này cho a tỷ, tiếc là cả một năm a tỷ cũng không trở lại nhìn ta." Thằng bé nhét chiếc hộp màu xanh ngọc vào tay Quan Linh rồi phồng mặt hờn dỗi chạy ra khỏi thư phòng.

Quan Linh mở chiếc hộp ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trong là một cây roi đỏ. Tay cầm được làm từ ngọc hòa điền, thân roi được khảm một lớp san hô màu đỏ. Từ hình dáng xinh đẹp bên ngoài cho đến chất liệu của nó đều rất tốt và hữu dụng. Nếu dùng cây roi này đánh vào người khác chắc chắn l sẽ da tróc thịt bong, gân cốt đau nhức.

Nàng nhịn không được mỉm cười, đứa nhỏ này ngược lại rất biết cách chọn quà. Thằng bé tặng lễ vật vậy mà hợp ý của nàng, chẳng qua sao tên nhóc này lại thăm dò và biết được nàng thích những thứ thế này nhỉ.

Quan Linh đang muốn đóng chiếc hộp lại thì ánh mắt nàng rơi xuống một hàng chữ nhỏ màu vàng nhạt ở cạnh trong chiếc hộp: “Tam Đông có Vu Sơn, yểu điệu như nữ thần. Chúc a tỷ nhà họ Quan lễ cập kê vui vẻ.”

Nàng hơi sửng sốt sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng tức giận rời đi của A Thất. Giờ nàng mới phát hiện ra vóc dáng đứa nhỏ này đã khá cao, những đường nét trên khuôn mặt cũng rất xuất sắc. Tên nhóc này đã sớm không còn là tên ăn mày sắp chết được nàng tùy ý nhặt ở ven đường năm đó nữa rồi.

Hay là dẫn tên nhóc này đi theo nàng đến Hoàng lăng nước Chiếu Ảnh nhỉ, nàng sợ đi một mình không có đủ sức lực.

Nhưng Quan Linh lại từ bỏ ý định này ngay lập tức, Thanh Nguyên đã gửi tin bảo nàng đi thì chắc chắn ông ấy đã đoán được mọi việc rồi. Nếu thế dù nàng có đi một mình cũng sẽ không có gì nguy hiểm đâu.

Một người từng đi qua âm tào địa phủ như nàng thì còn sợ gì một phần cổ mộ chứ.

Ban đêm, A Thất ngồi trên mái nhà ngẩng đầu nhìn trăng tròn treo trên bầu trời. Cổ thằng bé trắng nõn, sạch sẽ và đường nét hàm dưới tinh xảo góc cạnh, đôi mắt nhạt nhẽo mọi khi giấu kín sự sầu tư không thuộc về lứa tuổi này.

Quan Linh đi qua dưới mái che tình cờ nhìn thấy bóng dáng màu trắng ngọc quái gở này. Nàng xoay người lên tường, dẫm lên những miếng ngói xanh lén lút đi đến cạnh thằng bé.

A Thất quay đầu lại nhìn. Thằng bé thấy người đến là nàng thì không nhịn được mà nở một nụ cười. Lông mày nhóc nhếch lên, khuôn mặt trở nên rực rỡ hẳn. Sau đó thằng bé chợt nghĩ đến sự qua loa ban ngày của nàng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, sau đó quay mặt quay chỗ khác.

"Ngươi vẫn còn giận ta hả?" Quan Linh mím môi cười, mặt mày cong cong. Nàng mặc một bộ y phục xanh nhạt, vẻ mặt dịu dàng. Hai người ngồi chung một chỗ nhìn rất giống một đôi tỷ đệ trong một gia đình bình thường.

"Cảm ơn ngươi tặng quà cập kê cho ta, a tỷ cực kỳ thích nó." Nàng ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao trên trời, hơi tiếc nuối nghĩ, đáng tiếc đời này niềm vui của nàng không phải là lấy roi đánh người khác. Chiếc roi kia chỉ có thể dùng để phá hoại chút hoa cỏ và cây cối mà thôi.

"Hừ." A Thất dùng mũi hừ một tiếng, cơ thể thằng bé lùi về phía sau lộ ra sự kiêu ngạo không chịu khuất phục. Nhưng giọng điệu của thằng bé lại chứa đầy sự uất ức và trống vắng vì không được người khác để ý đến.

"Ngươi có muốn đến Trường An không?" Thường ngày Quan Linh không biết dỗ dành người khác, nàng khô cằn tỏ ra hiền lành, yêu thương duỗi ngón tay bóp mặt thằng bé một cái.

"Trường An ư?" Thằng bé nhanh chóng cắn câu, đôi mắt tỏa sáng. Hai tay thằng bé nắm chặt cánh tay Quan Linh rồi lắc khiến nàng hoa mắt chóng mặt. Giọng thằng bé không giấu được sự kích động: "Lần này a tỷ trở lại để đón ta đúng không?"

"Đúng vậy, ngươi đừng lắc nữa." Quan Linh gật gật đầu. Nàng tránh khỏi tay thằng bé như thể muốn gỡ một tấm cao da chó rồi kiên nhẫn giải thích với thằng bé: "Lúc ta nhặt được ngươi, ngươi còn rất nhỏ. Vậy nên ta muốn ngươi ở lại Tây Cương, biết đâu một ngày nào đó phụ mẫu sẽ đến tìm ngươi."

"Ta đã nói phụ mẫu của ta không có ở đây từ lâu rồi mà." Đôi tay thiếu niên ôm đầu gối, bộ dáng cực kỳ đáng thương và hiền lành như một chú thỏ trắng.

"Được rồi, chúng ta không nhắc đến những chuyện này nữa." Quan Linh vỗ vai thằng bé nói tiếp: "Ngày mai Lục tướng quân sẽ đưa xe ngựa vào trong thành Tây Cương. Ngươi thay ta đón xe về thành Trường An đi."

"A tỷ, tỷ không trở về ư?" A Thất ngơ ngác nhìn nàng, nét mặt thằng bé hiện lên sự lo sợ và nghi hoặc.

"Ta phải đi làm một chuyện rất quan trọng trước đã." Quan Linh lấy một chiếc trâm Ngọc Lan trong ngực đưa ra trước mặt A Thất: "Sau khi đến thành Trường An, ngươi đến Trịnh Vương Phủ một chuyến sau đó đưa cây trâm này cho chủ nhân trong phủ. Ngươi bảo hắn không cần lo lắng, chắc chắn trong vòng ba tháng ta sẽ bình an trở lại kinh thành."