Trời đã về khuya, tuyết rơi đầy thành, cả tòa vương phủ ánh vàng rực rỡ cũng biến thành một mảng trắng xóa, bên trên ngói xanh lưu ly là một lớp tuyết trắng bạc, dưới ánh trăng sáng càng trở nên óng ánh trong suốt.
Hoa mai trồng ở bên trong phủ đang dần dần hé nở, những cành cây mong manh phủ đầy bông tuyết trắng, sự tương phản giữa sắc đỏ và trắng làm tôn lên sự thanh tú kiêu sa, giống như tiên nữ trên cung trăng vừa mới giáng xuống trần gian.
Ngày thứ hai, tuyết vẫn tiếp tục rơi dày đặc, chả mấy khi Thẩm Giới được rảnh rỗi, hắn sai người hầu lấy giấy, bút, nghiên mực đến Mai Uyển bên tường tứ phương tiểu đình. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế dài bằng đá có lót nhung, tay áo cầm bút, tái hiện cảnh ngày tuyết rơi dày đặc ở trên giấy.
Trời đông giá rét, chưa tới nửa giờ, ngón tay đã dần dần không thể co duỗi được nữa, may mà cảnh tuyết rơi đầy trên những cành mai đã hoàn thành. Hắc Ưng ở bên cạnh nhìn thấy hắn đã hoàn thành, nháy mắt ra hiệu, Quang Ảnh cõng theo trường cung, Ám Ảnh mang theo sọt mũi tên đi tới trước mặt Thẩm Giới, hành lễ: “Vương gia, hay là chúng ta hoạt động tay chân một chút, chúng ta thi bắn tuyết ở trên cành cây.”
Thẩm Giới nhận lấy trường cung, rút ra một mũi tên bằng lông vũ, nhắm vào cành mai uốn cong bên bức tường sơn đỏ, bóng mũi tên như tia chớp xẹt qua, mọi người còn chưa nhìn thấy tiểu vương gia buông ngón tay ra, thì cành mai kia đã không ngừng run rẩy. Tuyết đọng ở trên nửa đầu cành cây rơi lả tả xuống đầy tường, người đang lặng lẽ nằm ở trên tường kia cả người cũng dính đầy tuyết.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, không biết từ lúc nào có một tên trộm đang trèo lên bức tường cao của Vương phủ. Hắc Ưng vội vàng sai thị vệ đi bắt thích khách, nhưng Thẩm Giới đã bình tĩnh ngăn lại: “Tất cả các ngươi lui ra đi, nàng không phải thích khách, mà là khách của Bổn vương.”
Hắn giải tán mọi người, đặt cung tên ở trong tay lên bàn đá, giẫm lên những bông tuyết đọng mềm mại đi tới bên cạnh tường, tươi cười với tên trộm đang lén lén lút lút ở trên tường: “Nàng trốn ở đây làm gì?”
Quan Linh vặn vẹo cổ, phủi hết lớp tuyết dính ở trên cần cổ, ở trên đỉnh đầu nàng còn có vài ba cánh hồng mai trông rất kiều diễm xinh đẹp, chỉ là vẻ mặt có hơi khó coi: “Chàng biết ta ở chỗ này, lại còn cố ý bắn tên lại đây, làm ta sợ giật cả mình, còn khiến cả người ta không được tự nhiên.”
“Bổn vương có lỗi với nàng, nàng nhảy xuống đi, ta sẽ đỡ nàng.” Thẩm Giới cười cười, mí mắt cong cong, ở trên mặt hiện lên một nụ cười trêu trọc đầy ranh mãnh. Hắn cố tình giả bộ nhận lỗi ba phần để dụ dỗ nàng.
Quan Linh nửa tin nửa ngờ đi xuống liếc mắt nhìn hắn, người nọ ngẩng đầu giang hai tay ra, dáng vẻ giống như muốn bắt lấy nàng, nàng cười ranh mãnh: “Ta muốn xuống dưới, Thẩm Giới, chàng nhất định phải tiếp được ta đấy.”
“Ừm.” Hắn bình tĩnh đáp một tiếng, giọng nói trong trẻo rõ ràng.
Quan Linh nửa ngồi xổm ở trên bức tường, dùng lực ở bắp chân tung người nhảy xuống. Thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng giống như chim én bay trên không trung, nhưng lại không rơi vào trong ngực Thẩm Giới. Nàng dẫm lên bên trên cây mai, cành mai khẽ đung đưa, trong phút chốc toàn bộ tuyết đọng ở trên cành mai giống như châu ngọc rơi xuống, tất cả đều rơi ở trên người Thẩm Giới.
Thẩm Giới bị bất ngờ không kịp đề phòng, ở trên áo bào dính đầy tuyết, ở trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ vô tội, hàng mi dài mảnh mai khẽ rung làm tan chảy những bông tuyết ở phủ đầy trên mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng yêu kiều ở trên cây mai, bất lực nói: “Nàng thật đúng là có thù phải trả.”
“Hay lắm.” Quan Linh đỡ lấy thân cây, cười đến mức cành cây run rẩy, ở trong lòng vô cùng đắc ý, nhưng không ngờ động tác của mình quá lớn, cành mai quá nhỏ không thể chịu nổi kêu rắc một tiếng. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thì cả người đã rơi xuống cùng một đoạn cành cây gãy.
Thẩm Giới lạnh lùng nghĩ, lần này hắn chắc chắn sẽ không tiếp nàng nữa, để cho nàng nhớ lâu một chút. Chỉ là trong lòng hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thì hai tay đã đi trước, bóng người kia đã vững vàng rơi vào trong ngực hắn, thậm chí còn mang theo một cành cây, suýt chút nữa làm bị thương khuôn mặt trắng trẻo của tiểu vương gia.
Thẩm Giới cũng rất bất lực không biết làm sao, hắn vững càng ôm lấy nàng, nhìn mặc một bộ áo lông chồn tuyết, suối tóc đen mượt, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng có hơi kinh ngạc, hỏi nàng: “Nàng trèo tường tới đây, phá hỏng có cây Vương phủ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Ngày mai ta phải trở về Tây Cương thăm người thân, có lẽ phải đi hai ba tháng, cho nên hôm nay ta muốn tới thăm chàng.” Nàng ném cành cây đi, vẻ mặt đầy lưu luyến, nhưng lòng bàn tay nàng lại nắm một nắm tuyết, nhân lúc hắn không chú ý nhét vào bên trong áo hắn.
Ở trong quá khứ, nàng cũng rất thích đùa giỡn với hắn như vậy, kiếp này khi nàng mười ba tuổi đã gặp gỡ hắn, nhưng đáng tiếng vẫn luôn lẩn tránh hắn, bỏ lỡ rất nhiều thời gian vui đùa bên cạnh thiếu niên.
“Đừng làm loạn, bên ngoài trời rất lạnh, chúng ta vào trong nhà trước đi.” Thẩm Giới cười cười nghiêng đầu né tránh, ôm nàng vào bên trong điện, đặt nàng lên giường, cẩn thận kiểm tra từng ngón tay của nàng: “Nàng có bị trầy xước chỗ nào không?”
Quan Linh lắc đầu, bên ngoài hờ hững nhìn hắn nhưng bên trong lại quyến luyến không rời, cho nên ngang ngược nói: “Chân ta bị thương rồi, ta không đi nổi nữa, chàng có thể cho ta ngủ ở đây một đêm được không?”
“Nếu ngươi muốn ngủ, thì có thể ngủ ba ngày ba đêm cũng được, chỉ là phía Tướng phủ bên kia ta phải giải thích thế nào?” Thẩm Giới không phủ nhận, chỉ cảm thấy hơi lo lắng cho nàng.
“Cái này ngược lại không có vấn đề gì, ta vẫn luôn không nghe lời bọn họ.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh tẩm điện của hắn một lượt, rèm châu ngọc lục bảo, vàng bạc chất đống, mọi thứ ở trong vương phủ đều rất quen thuộc với nàng.
Họ đã từng ở bên nhau biết bao nhiêu ngày đêm, đã từng động tình mây mưa ở chiếc giường phía sau này, dây dưa triền miên. Nàng nghĩ tới những ký ức ngất ngây đó, Hai gò má của Quan Linh hơi ửng đỏ, rất nhanh đã lan tới tận mang tai.
Để che giấu, nàng lập tức chui thẳng vào bên trong chăn đệm của hắn, nghiêng đầu qua một bên, mặt đỏ bừng tới tận mang tai nói: “Ta muốn đi ngủ.”
Thẩm Giới bị sự chủ động của nàng làm cho kinh ngạc, từ trước đến giờ không thiếu nữ nhân chủ động nhào vào trong ngực hắn, nhưng mà đi thẳng vào cửa vào phòng, ngủ ở bên trong tẩm điên của hắn thì cô là người đầu tiên, tư thái của nàng giống như nàng chính là nữ chủ nhân của Vương phủ này.
Nhưng hắn không hề cảm thấy không tốt, dường như nàng vốn thuộc về Vương phủ này, vốn là Vương phi của hắn. Thẩm Giới cũng nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, nói mập mờ: “Ngươi nói cho ta biết, có phải ta đã mất đi một đoạn ký ức không? Thật ra chúng ta vốn là phu thê, đúng không?”
“Có lẽ là kiếp trước đúng không, chỉ là chúng ta đều uống canh Mạnh Bà, nên quên mất đối phương là ai.” Quan Linh nhỏ giọng nói, xoay người, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, xúc động nói: “Có lẽ chúng ta có thể làm vợ chồng một ngày.”
Luân thường đạo lý, nàng hoàn toàn không muốn quan tâm tới chúng.
Thẩm Giới cầm lấy ngón tay nàng, nhìn ánh sáng lấp lánh ở trong mắt nàng, hầu kết di chuyển có hơi khó khăn, vô cùng nghiêm túc nói với nàng: “Không phải là ta không muốn nàng, mà là hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra một sách lược vẹn toàn có thể tranh thủ cho nàng một thân phận ở trước mặt phụ hoàng, đồng thời giữ gìn thể diện cho Ninh tướng và Tư Đồ Công.
“Nhưng lần này nếu như ta đi Tây Cương không trở về nữa…” Quan Linh trầm giọng nói, không nói tiếp nữa. Thẩm Giới ở sau lưng ôm chặt lấy nàng: “Làm sao như vậy được, ta sẽ để cho Quang Ảnh đi theo bảo vệ nàng.”
“Không cần đâu, Lục Tiệm Chi sẽ hộ tống ta.” Nàng nói dối, thật sự sợ hắn sẽ cho người đi theo.
“Lại là Lục Tiệm Chi.” Giọng nói của Thẩm Giới có hơi không vui.
“Trước kia ta có nhắc đến hắn rồi sao?” Quan Linh le lưỡi.
Kiếp trước để giữ thể diện, hình như nàng vẫn luôn nói với Thẩm Giới rằng, người nàng thật sự thích là Lục Tiệm Chi. Nếu hắn quan tâm đến nàng, hắn sẽ rất tức giận.
“Vậy sau này ta sẽ không nhắc đến hắn nữa.”