Mùa đông thứ hai từ khi Quan Linh trở lại Trường An, cuối cùng nàng cũng nghênh đón sinh thần tuổi mười lăm, Lục Tiệm Chi từ Tây Cương ngàn dặm xa xôi đến, tặng nàng một đôi Cửu Thiên Tiên Sơn Linh Lộc.
Ninh Gia thấy hai con nai có bộ lông nâu mắt xanh, trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức đề nghị nuôi chúng trong phủ, có thể ngắm nhìn chúng từ từ lớn lên.
Quan Linh lại sai người nhanh chóng giết hai con nai kia, lột da nai chế thành một cây roi da thượng đẳng, cầm trong tay, như sợi chỉ bạc linh hoạt tự nhiên, quật về phía trước, tạo thành một cơn gió tuyết.
Trong phút chốc, hoa mai nở rộ trong tướng phủ, những chiếc lá úa chưa bị gió thu thổi bay đi, tuyết đọng đầy cả cành, hễ là nơi bị roi dài quật tới, tất cả đều dập nát hết.
Năm ấy Ninh Gia cũng tròn mười bảy tuổi, đã qua hai năm từ buổi lễ cập kê, hôn sự với Tiểu vương gia cũng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng kết thúc, được quyết định tháng ba năm sau sẽ cử hành.
Điều khiến Phó phu nhân lo lắng không thôi là, nữ nhi này của bà, từ năm mười bốn tuổi đi theo Tiểu vương gia từ Tây Cương về, thì chưa từng chân chính giãn mặt ra cười. Một tiểu thư xinh đẹp như hoa như ngọc đã dần biến thành một khúc gỗ.
Trong mấy ngày Lục Tiệm Chi tới tướng phủ thăm Quan Linh, sắc mặt Ninh Gia mới rạng rỡ hơn một chút, người cũng trở nên có sức sống hơn. Nhưng sau khi Lục tướng quân rời đi, cả người lại trở về bộ dáng u buồn.
Không ai hiểu nữ nhi hơn mẫu thân, tất nhiên Phó phu nhân biết tâm tư của nữ nhi, nhưng thánh chỉ còn đó, trong lòng bà ta hiểu rõ, nhưng bà ta có thể làm gì được chứ?
Lúc này đây vất vả lắm mới nhìn thấy hai con nai, có cái mua vui, nhưng lại bị con sói mắt trắng tâm địa đen tối mình nuôi làm thịt.
Đại hôn thì gần tới, nhưng hài tử này lại vì thấy thế mà buồn bực trong lòng, sinh bệnh không dậy nổi, dù đã mời hàng trăm thần y đại phu, cũng không có tác dụng gì.
Quan Linh không ngờ tâm bệnh của Ninh Gia sẽ nghiêm trọng như vậy, nàng giết Linh Lộc mà Lục Tiệm Chi mang tới, một là vì bản thân nàng thích, hai là chặt đứt niệm tưởng của Ninh Gia, tránh cho nàng ấy thấy cảnh sinh tình, chặt đứt ý niệm này, có lẽ tâm bệnh của nàng ấy có thể sẽ khỏi hẳn.
Nàng nắm tay lão phu nhân vào khuê phòng của Ninh Gia, nhìn khuôn mặt khô héo của nàng ấy, ngày một gầy yếu hơn, dáng vẻ cô đơn gầy gò như có thể biến mất bất cứ lúc nào, nàng cảm thấy trong lòng xót xa không thôi. Ninh lão phu nhân càng đau lòng hơn, bi thương đến mức không nói nên lời.
Quan Linh cảm thấy khó hiểu, vị tỷ tỷ này của nàng bình thường có tính cách ôn hòa nhất, cũng không ngỗ nghịch với trưởng bối, vậy mà bây giờ lại dùng tính mạng của mình không tiếng động phản kháng sự chuyên chế bá đạo của gia tộc.
Nàng bắt đầu tự hỏi liệu ngày hôm đó nàng dùng gậy đánh uyên ương, có phải đã vô tình trở thành bùa đòi mạng hại chết Ninh Gia không. Chẳng lẽ tất cả hỗn loạn kiếp trước, mới là kết cục đang chờ đợi nàng?
Không, Ninh Gia không được chết như vậy.
Một mặt Quan Linh sai người giả làm thuật sĩ giang hồ, tung lời đồn trong phủ Thừa tướng, vì Đại tiểu thư đụng chạm với phong thủy của gia trạch Ninh phủ nên mới bị bệnh nặng. Lời này truyền đến tai Phó phu nhân, bà nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống, đưa Ninh Gia đến chùa Phù Sơn tĩnh dưỡng, rời xa thế tục ồn ào.
Mặt khác, nàng viết một phong thư khẩn cấp cho Lục Tiệm Chi, lời nói thê lương bi ai, cầu hắn ta lặng lẽ đến chùa Phúc Sơn thăm Ninh Gia, phải làm cho tâm bệnh của nàng ấy chuyển nguy thành an. Quan Linh hiểu rõ muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, chỉ có Lục Tiệm Chi mới có thể chữa khỏi tâm bệnh cho Ninh Gia.
Chỉ là một chiêu này, đến cùng là thuốc cứu mạng hay độc dược chết người, Quan Linh không rảnh quan tâm, mạng Ninh Gia đang treo trên dây, nàng thật sự không có cách nào khác.
Mà bản thân nàng cũng đang tìm kiếm tung tích của ngọc Kỳ Linh khắp nơi, vì kiếp trước Thẩm Giới đã nói với nàng, ngọc này được biến thành từ một viên linh thạch, có thể bảo vệ nàng cả đời bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi.
Nếu năm đó nàng không nản lòng, lựa chọn tự sát, có lẽ khối ngọc kia thật sự có thể như lời Thẩm Giới nói, bảo vệ nàng sống đến cuối đời.
Quan Linh nghĩ, sau khi tìm được Kỳ Linh Ngọc, nàng sẽ đưa nó cho Ninh Gia, thứ nhất là để giải tỏa khúc mắc trong lòng nàng ấy, thứ hai là để mừng tân hôn của nàng ấy.
Đã lâu không có tin tức gì từ phủ Trịnh Vương, Quan Linh cũng không nhớ lần cuối cùng nàng gặp Thẩm Giới là khi nào.
Có người nói, Tiểu vương gia đã phạm vào một sai lầm lớn, bị Hoàng thượng giam lỏng. Cũng có người nói, ở Đông Hà có người khởi binh tạo phản, Hoàng thượng hạ lệnh Tiểu vương gia đi bình định phản quân, hiện tại đã khải hoàn đang trên đường trở về.
Quan Linh cố gắng dựa vào một chút ký ức mơ hồ từ kiếp trước, nỗ lực vẽ ra hình dáng của ngọc Kỳ Linh trên giấy, nhưng nàng chỉ nhớ được hoa văn của chiếc nhẫn ngọc mà đến chết nàng cũng không nỡ buông. Còn ngọc bội mà Thẩm Giới cầm trong lòng bàn tay, mặc dù nàng có chút ấn tượng, nhưng cho dù cố gắng như nào cũng không vẽ ra được.
Lúc ở Tây Cương, Thẩm Giới từng vẽ một bức tranh, người trong tranh mặc cẩm y hoa phục ngọc bích, mặc dù nàng không dám tra xem người hắn vẽ là ai.
Nhưng lại nhớ rất rõ, trên ngón tay mảnh khảnh của người trong tranh có nhẫn ngọc, chính là nhẫn ngọc kiếp trước.
Có lẽ chỉ có Thẩm Giới mới biết tất cả về ngọc Kỳ Linh, dù sao kiếp trước chính hắn đã tự tay đặt miếng ngọc bội đó lên tay nàng.
Nàng cũng muốn hỏi hắn, ngày đó ở Tây Cương, rõ ràng chỉ mới quen, sao hắn lại vẽ một bức tranh như vậy.