Chuyện thứ nhất Tiểu vương gia sẽ làm sau khi trở lại Trường An, đó chính là tiến cung phục mệnh rồi thuận tiện đi tới Vũ Hoa Cung bái kiến Quý phi nương nương. Vừa hay phu thê hai người Thẩm Dục cũng ở đó, mọi người cùng nhau dùng ngọ yến. Tiết trời mùa hè khô hanh, sau cơn mưa không khí lại rất ẩm ướt, Quý phi nương nương mệt mỏi thiếu sức sống. Tán gẫu được nửa canh giờ liền trở về phòng, nhờ Tam nương hỗ trợ trở về tẩm điện ngủ trưa.
Thẩm Dục ngồi ở trên tịch uống chút rượu mơ, đôi mắt hẹp dài lộ ra phong thái thanh lãnh xinh đẹp phong lưu. Lâu rồi mới có dịp uống rượu với Thẩm Giới nên nay muốn uống cho sảng khoái, nhưng nhìn thoáng qua hắn bắt gặp dáng vẻ bận tâm của hắn, cười hỏi: "Thất đệ làm sao vậy, chẳng lẽ là thức ăn trong cung mẫu thân không hợp khẩu vị đệ sao?"
“Cũng không phải, chỉ là…” Thẩm Giới duỗi một tay đỡ trán, ngón tay đeo chiếc nhẫn bằng ngọc chậm rãi xoa xoa vết thương phía trên thái dương, ngẩng đầu rót cho mình một ly rượu gạo: “Ta chỉ đang nghĩ làm như thế nào để thảo luận chuyện từ hôn với phụ hoàng thôi.”
“Lần trước gặp nhau ở chùa Phù Sơn, người ở trước mặt ta khen tính tình của vị hôn thê kia vừa đáng yêu vừa dễ thương, không phải là ngươi hay sao?” Ý cười trong mắt Thẩm Dục lại càng sâu hơn, cắn một miếng thịt chim bảy màu mà Đông Hà tiến cống tới, hương vị cũng tạm được, đặt chiếc đũa bạc xuống nhìn Thẩm Giới, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Từ lần đầu tiên ngươi từ Tây Cương trở về, ngươi từng có nhắc với ta rằng là đã gặp được một người nữ tử phong trần xinh đẹp, lần từ hôn này chẳng lẽ cũng là vì cái nguyên do này?”
“Cái gì nữ tử phong trần?” Thẩm Giới đột nhiên bừng tỉnh nhớ tới Quan Linh khi đó vì bỏ trốn mà nói dối hắn, bỗng chốc không thể phản bác lắc đầu nói: “Chuyện nói ra thì dài dòng lắm, việc quan trọng trước tiên là để Phụ hoàng ra mặt từ chối hôn ước với Ninh gia.”
“Trước đây đại ca cũng bởi vì một kỹ nữ mà khăng khăng đòi từ hôn với nữ nhi của Thái phó, Phụ hoàng phản ứng như thế nào, cuối cùng đại ca xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?" Ánh mắt Thẩm Dục trầm xuống, giọng nói nghiêm trọng, đúng lúc nhắc nhở hắn về vụ lật xe lần đó.
Ngụy Vương Thẩm Quyết đã từng là vị Tướng quân anh dũng thiện chiến nhất ở Đại Lâm, bách chiến bách thắng, không gì địch nổi. Thẩm Quyết đi theo Hoàng đế chinh chiến nhiều năm, đoạt được nửa giang sơn, có thể nói là năm đó Hoàng đế Thẩm Kính rất coi trọng Đại hoàng tử.
Nhưng vào năm năm trước, Thẩm Quyết đi tuần thì gặp một kỹ nữ nổi tiếng ở phía nam sông Giang Nam, lập tức trúng tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu, hắn đã tự ý quyết định chung thân. Hắn còn không ngần ngại bỏ ra hàng vạn lượng vàng để chuộc nàng về, rồi lại còn để tuần phủ Giang Nam nhận nàng là nghĩa nữ, giấu giếm đem về trong phủ Trường An, kiên quyết muốn lập nàng làm chính phi.
Vào thời điểm đó, Hoàng đế đã hứa hôn Từ Oánh con gái của Thái phó cho Ngụy Vương, chuyện hủy bỏ hôn ước đã gây chấn động toàn thành. Từ tiểu thư tính cách mạnh mẽ nên đã tự sát trong sự xấu hổ cùng phẫn nộ.
Sau khi tiết lộ danh tính thực sự của người nữ tử Giang Nam trước mặt tất cả các văn võ bá quan, Thái phó cũng đâm đầu vào cây cột trên đại điện chết ngay ở Kim Loan Điện.
Hoàng đế vô cùng đau lòng, cảm thấy mình đã làm tổn hại thể diện của Hoàng thất, trong cơn giận dữ đã giáng Thẩm Quyết xuống làm thường dân, sung quân biên cương, cả đời này không thể trở lại Trường An.
Hoàng tử quý giá phải sung quân đến biên cương đáng sợ, nhưng trên thực tế đến cuối cùng hắn vẫn không thể thoát khỏi cái chết. Nghe nói Thẩm Quyết cuối cùng chết vì bệnh dịch, Vương phi thì chết vì tuẫn tình, đứa con trai còn ở bên trong tã lót cũng chết trong loạn cướp.
Hoàng đế hối hận cũng đã muộn, lại còn đã qua thời gian lâu như vậy, xương cốt cũng chất đống như núi, mọi người tìm kiếm ba ngày ba đêm, cuối cùng ngay cả linh cữu của hoàng tử cũng không thể mang về thành Trường An.
Có người tìm được xác của Vương phi, Hoàng đế hận thấu xương, sai người cởi hết quần áo treo trên cổng thành ba ngày rồi mới đem xác vứt ra nơi hoang dã.
Vào năm đó, nhân hoa liễu hạng ở thành Trường An gần như bị phong tỏa, tất cả kỹ nữ hoa khôi ở khu vực Giang Nam đều bị mang đến Thẩm đường xử tử. Ba ngàn phấn đại, một khi chết, hồn phách tiêu tán.
Thẩm Dục nói xong chuyện này đôi mắt hoa đào đã tràn ngập nước mắt, nâng rượu mai trong ly một hơi uống cạn rồi đột nhiên cười khổ nói: “Ngươi có biết vì sao ta không nghe quốc sự, không tranh giành ngôi vị hoàng đế, không thích thân cận Phụ hoàng, không thèm a dua nịnh nọt, từ khi còn nhỏ đã nỗ lực yêu Chỉ nhi không?”
“Tam ca, người chết cũng đã không còn… Phụ hoàng mấy năm nay tâm tình trong lòng cũng không tốt.” Thẩm Giới không nói gì chỉ đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Dục, giơ tay vỗ vỗ bả vai của hắn ta.
Ngược dòng thời gian nhớ lại, khi Thẩm Quyết qua đời hắn mới mười tuổi, hắn vẫn còn chưa hiểu sâu sắc về sinh ly tử biệt khắc cốt ghi tâm. Chỉ nhớ rõ vào ngày dỗ mỗi năm, mộ chôn di vật, Hoàng đế không ngừng hối hận thê lương mà rơi nước mắt.
“Gần vua như gần cọp, nếu ngươi muốn yên ổn mà kế thừa vương vị, tốt nhất không nên ở trước mặt người nọ mà tỏ ra ngỗ ngược làm trái ý.” Thẩm Dục cười quá mức tùy ý, khuôn mặt tuấn tú ngược lại có chút hung ác, đầu gối lên trên cánh tay hai gò má ửng hồng nhìn có vẻ là say rồi.
Thẩm Giới hiểu rõ điều này, đang định nói gì đó thì Tam vương phi Tư Đồ Chỉ chậm rãi từ sau rèm đi ra, nắm lấy tay Thẩm Dục giận dữ mắng: “Chàng uống nhiều rồi ở chỗ này nói nhảm cái gì đó, Phụ hoàng rất yêu quý Thất đệ, không cần chàng đi lo chuyện bao đồng.” Sau đó quay đầu lại, bưng một cái cốc lưu ly rỗng ruột màu xanh trắng đưa đến trước mặt Thẩm Giới, đôi lông mày cong cong như hình lưỡi liềm, vui vẻ cười nói với hắn: “Lý công công vừa mới ở bên ngoài truyền lời, Phụ hoàng cho gọi đệ đến Kim Loan Điện, đệ uống một chén trà này đi để cho mùi rượu trên người vơi chút rồi nhanh chóng đi đi.”