Đôi mắt của nữ nhân trong gương mơ hồ không nhìn thấy rõ. Có khi ngây thơ đơn thuần giống như bề ngoài non nớt xinh đẹp của nàng, đôi khi trong lòng lại vô cùng mưu mô, trong mắt chập chờn những luồng sáng xinh đẹp vô định.
Quan Linh ngẩn người hồi lâu, sững sờ nhìn mười ngón tay trong suốt như ngọc. Một giây trước rõ ràng nàng vẫn đang chịu đựng sự tra tấn trong luyện ngục rực lửa, tay chân và xương cốt của nàng bị xích sắt nung đỏ khóa chặt, ngọn lửa vô tận nuốt chửng lấy đôi tay nàng.
Làm sao đôi tay nàng vẫn nguyên vẹn như vậy?
Ngay cả ở kiếp trước, đôi bàn tay nàng cũng đã dần dần biến dạng vì đã phải nhuốm máu quá nhiều người, móng tay nhọn hoắc thoa một lớp sơn mỏng, hoàn toàn không có mịn màng trắng nõn, mềm mại nhỏ nhắn như bây giờ.
Quan Linh sờ lên mặt nàng, ngón tay lần xuống vành tai, xuống cổ, chạm vào một lá bùa giấy màu vàng nhạt. Nàng tiện tay xé nó xuống, nhìn thấy lời nguyền cổ xưa trên lá bùa, mơ hồ nhớ tới năm mười ba tuổi nàng bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Hình như đó là lá bùa bình an mà Ninh Gia lặng lẽ đeo lên cổ nàng khi nàng bất tỉnh.
Tuy nhiên, sau khi khỏi bệnh, ngoài mặt nàng vô cùng vui mừng, nhưng trong lòng lại chán ghét xé nát lá bùa rồi ném vào lò vàng đốt thành tro bụi. Làm sao thứ đó bây giờ lại có thể xuất hiện lại trên người nàng được chứ.
Quan Linh cố gắng nhớ lại những ký ức khi nàng ở trong địa ngục, Phán Quan để nàng bị thiêu đốt trong một trăm năm, bị đóng băng trong núi băng trong một trăm năm, ngâm mình trong nước biển một trăm năm, rồi lại trải qua một trăm năm nghèo khổ, chết đi một trăm năm, trôi dạt một trăm năm, cho đến khi những sinh linh kiếp trước bị nàng giết hại được siêu thoát thì tội lỗi của nàng mới có thể được tiêu trừ.
Nhưng rõ ràng nàng chỉ mới trải qua hình phạt thiêu đốt đầu tiên, làm sao có thể đầu thai chuyển thế trở lại thế gian được? Cho dù được vào luân hồi một lần nữa thì cũng phải trở thành một đứa trẻ sơ sinh cất tiếng khóc chào đời như lúc trước, chứ không phải trở lại thành mình của kiếp trước, còn mang theo trí nhớ nửa người nửa quỷ của kiếp trước.
Cho dù Quan Linh có cố nhớ lại thế nào, nàng cũng không thể nhớ nổi những chuyện xảy ra sau đó ở địa phủ.
Nàng nhớ tới ngày nàng tự thiêu, tuy rằng Ninh Gia vẫn còn sống, nhưng thân thể của nàng ấy đã bị rượu độc hao mòn, không thể hồi phục được, không đến mấy tháng nữa chắc chắn sẽ "hương tiêu ngọc vẫn".
Tại sao nàng lang thang ở địa phủ lâu như vậy cũng không gặp được Ninh Gia.
Còn Lục Tiệm Chi nữa.
Lục Tiệm Chi lớn hơn nàng hai tuổi, kiếp trước là thanh mai trúc mã của nàng, lớn lên cùng nàng ở Tây Cương, chính hắn là người hộ tống Quan Linh bảy tuổi đến Ninh Tướng phủ, thậm chí hắn còn bỏ hết việc trong quân trại chỉ sợ nàng không chịu được nỗi khổ phải ăn nhờ ở đậu nên ở lại nhà họ Ninh với nàng ba năm.
Khi Quan Linh còn nhỏ, phụ thân không thương yêu, mẫu thân mất sớm vì sầu não, nàng có nhiều di nương vô số kể. Trước khi nàng lên bảy tuổi, nàng lớn lên trong một ngôi nhà nơi oanh oanh yến yến tranh giành tình cảm khiến suy nghĩ bình thường ngày càng méo mó.
Mẫu thân của Lục Tiệm Chi là nha hoàn bồi giá của mẫu thân Ninh Chân của nàng, còn phụ thân hắn ta là phó tướng bên cạnh Quan Hằng, Lục Tiệm Chi được gửi đến phủ tướng quân để luyện võ từ khi còn nhỏ, hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh Quan Linh như hình với bóng, giống như một nửa cận vệ riêng của nàng. ngôn tình hay
Khi còn nhỏ, Quan Linh đã ngưỡng mộ Lục Tiệm Chi, chàng thiếu niên mặc y phục trắng, tóc đen, áo giáp sáng ngời, bên hông đeo một thanh trường kiếm hổ phách đủ để đe dọa những tỷ muội thường ngày hay chế giễu nàng.
Sau này, Quan Linh dần lớn lên, suy nghĩ chín chắn hơn, tò mò về quyền lực và bắt đầu chán ghét phụ thân của Lục Tiệm Chi vì ông ấy chỉ là một phó tướng bên cạnh Quan Hằng. Vốn hắn có thể ở Ninh phủ với nàng đến tuổi cập kê, nhưng Quan Linh đã dùng đến một số thủ đoạn buộc hắn phải quay trở lại Tây Cương.
Quan Linh nghĩ đến Lục Tiệm Chi, lương tâm đã lâu không có bỗng nhiên đau nhói. Nàng mơ hồ nhớ rằng kiếp trước Lục Tiệm Chi là người đối xử với nàng tốt nhất. Nhưng cuối cùng chính tay nàng đã gài bẫy hại chết hắn.
Lục Tiệm Chi chết trận nơi sa trường, ngàn mũi tên xuyên tim. Năm đó, chàng thiếu niên chỉ mới hai mươi ba tuổi, tiền đồ và cuộc đời đang ở trên đỉnh vinh quang.
Trước mắt Quan Linh là hình ảnh Lục Tiệm Chi người đầm đìa máu trước khi chết, cả người run rẩy, ngón tay vô tình đánh đổ tấm gương đồng trên bàn trang điểm xuống đất, một hộp ngọc trai, cây trâm hoa đính vàng bạc rơi đầy đất, vụn vỡ.
“Lục Tiệm Chi đâu? Lục Tiệm Chi đâu?” Nàng đột nhiên hét lớn như điên, trừng mắt nhìn Lục Châu đang quỳ bên cạnh mình, hai tay túm lấy cổ nàng ấy.
Lục Châu không kịp chuẩn bị, cổ họng đột nhiên bị thít chặt, mở to hai mắt nhìn Quan Linh, không thể tin được, tiểu cô nương trước mặt rõ ràng chỉ mới mười ba tuổi, lại có thể dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn chằm chằm vào mình.
Lục Châu toàn thân run rẩy, lực bóp trên cổ như muốn lấy mạng nàng ấy, nàng ấy ho khan hai tiếng, vội vàng trả lời câu hỏi dồn dập của Quan Linh: “Lục... tiểu tướng quân sẽ nhanh tới gặp người thôi... Đại... Đại tiểu thư ngồi xe ngựa suốt đêm... đi tìm."
Quan Linh ngẩn ngơ, sức lực trong tay đột nhiên yếu đi, lảo đảo ngồi xuống trước khi ngã quỵ, Lục Châu lồm cồm bò dậy trốn vào góc tường, lắp bắp lui ra ngoài: “Nô... nô tỳ, đi đi gọi đại phu."
Chỉ còn lại nàng trong căn phòng vắng vẻ, gió lạnh ngoài biệt viện lạnh thấu xương, làn gió lạnh xuyên qua những ngọn núi giả, phát ra những tiếng rên rỉ run rẩy, như thể vô số linh hồn vô tội đến đòi mạng.
"Ta sống lại rồi, ta mới mười ba tuổi, chưa hại một ai cả."
Quan Linh chui vào chiếc chăn gấm, cơ thể lạnh run dần mất đi ý thức, những ký ức về quá khứ và hiện tại hiện lên trước mắt nàng, Lục Tiệm Chi khi còn nhỏ, Ninh Gia, người tỷ tỷ yêu thương nàng nhất, còn có cả người nam nhân quyền thế bức người nàng sẽ gặp vào những năm tháng sau này.
Khi nàng mười ba tuổi, Ninh Gia nghĩ rằng Quan Linh bị bệnh nặng và thời gian của nàng không còn nhiều, vì vậy nàng ấy đã bí mật xuất phủ vào ban đêm để tìm Lục Tiệm Chi ở Tây Cương, sợ rằng hắn sẽ không kịp nhìn mặt nàng lần cuối.
Cũng trong năm này, Hoàng đế định tứ hôn thiên kim phủ Tướng quân với Thất hoàng tử mà người yêu thương tha thiết, Thẩm Giới, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến tiểu vương gia lại lấy nữ nhi của Đại Tướng Quân Quan Linh.
Cuối cùng ai cũng có được những gì như chính mình mong muốn.