Sương mù dần tan, sắc trời từ từ hửng sáng, tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái sớm đã không còn nữa, mưa gió càng lúc càng mạnh, lá cây bay xào xạc, mưa như trút nước, lộp độp rơi trên mái ngói.
Quan Linh bừng tỉnh trong tiếng mưa gió ồn ào, nàng mở to hai mắt, đặt tay sờ lên ngực, chỗ đau đớn kia không biết đã ngưng từ lúc nào, chỉ còn lại cảm giác hơi ngứa ngứa.
Nàng định đứng lên, nhưng vừa mới vươn một đoạn cánh tay trắng nõn lên, thì tấm chăn phù dung mỏng phủ trên người nàng tụt xuống dưới, làm lộ hơn nửa tấm lưng mảnh khảnh mịn màng, lúc này nàng mới nhận ra bản thân mình gần như trần trụi, ngoài một tấm lụa trắng quấn trên ngực ra, thì cả người không một mảnh vải che thân.
Không biết là nha hoàn nào to gan làm loạn như vậy, dám cởi hết quần áo của nàng, tay chân còn cực kỳ vụng về, quấn băng gạc mà giống như bó chân vậy.
Mấy ngày nay nàng nằm miết trên giường bệnh, trên chăn thấm đẫm toàn mồ hôi của nàng, dưới trời mưa gió tầm tã ẩm ướt này càng có vẻ nhớp nháp hơn, dường như sắp bốc mùi thối rữa với nàng rồi.
Quan Linh khoác một lớp quần áo mỏng, vừa đứng dậy xuống giường, vừa gọi người vào hầu hạ: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
Nàng hoàn toàn quên mất chính mình tức giận làm ầm lên, đuổi hết tất cả người hầu trong nhà ra ngoài, bây giờ mới chốc lát như vậy, lấy đâu ra người nào dám đến gần.
Thẩm Giới đang cẩn thận vẽ từng nét trên bức tranh kia ở trong thư phòng bên cạnh, chấm thêm một nốt ruồi nhỏ nhắn tinh xảo dưới đuôi mắt lạnh lùng như tuyết trên núi cao của nàng, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng cao quý kia lập tức có thêm chút chân thật hơn.
Hắn rất là hài lòng, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên thấy tiên nữ trong tranh đang đứng ngay sau mình, đôi mắt nàng nhìn hắn đầy thù hận, dường như muốn băm vằm hắn ra thành trăm mảnh.
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Quan Linh mở miệng hỏi, trong giọng nói toát lên vẻ lạnh lùng, lòng bàn tay nắm chặt một cái bình hoa màu xanh ngọc.
“Dưới bầu trời này, đất nào mà chẳng là đất của Hoàng đế, bổn vương muốn ở đâu thì ở đó.” Thẩm Giới bỗng không biết nói sao, đành lôi uy nghiêm của Hoàng đế ra, nhìn nàng như vậy, e là cho dù có phải ra tay giết vua thì nàng cũng làm. Hắn lập tức sửa lại lời nói: “Suốt đêm qua bổn vương lần theo hai tên thích khách, đi ngang qua phủ Tướng quân, đuổi theo suốt một đường đến biệt viện này, không ngờ là khuê phòng của ngươi.”
“Thích khách? Nơi này của ta thì có thích khách gì chứ?” Trên mặt Quan Linh lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, nhưng nàng cũng tạm tin tưởng, nếu không thì không hiểu được vì sao sáng sớm mà hắn đã có mặt ở đây rồi, chắc không đến mức là cố tình đến chỉ để trêu chọc nàng được.
Thẩm Giới thấy nàng bớt nghi ngờ thì dần dần yên lòng, ánh mắt sáng ngời, xem xét nàng từ trên xuống dưới, hai đầu vai trắng mịn thấp thoáng lộ ra.
Hắn hơi không đành lòng mà dời tầm mắt đi, nhớ đến việc đêm qua thay thuốc quấn băng cho nàng, mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng mà nàng xinh đẹp mê hoặc lòng người như vậy, trong mắt hắn không tự chủ hơi đỏ lên.
“Vết thương của ngươi tốt lên chút nào chưa?” Hắn mở miệng hỏi, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.”
“Ừm, bây giờ có vẻ không bị đau nữa rồi?”
Quan Linh bị hắn nhìn đến mức trong lòng thấy sợ, dời ánh mắt sang chỗ khác, nàng tinh mắt nhìn thấy bức tranh đằng sau hắn, vẽ một người xinh đẹp hoang dã, vóc dáng mềm mại, đường cong thướt tha, nửa người trên trần trụi hơi hơi giống nàng, nhưng lại có vẻ mê hoặc quyến rũ hơn nhiều.
Nàng nhìn theo bức tranh kia, mơ hồ nhớ lại những thứ xảy ra vào ban đêm, trên mặt nóng như lửa đốt, đôi mắt lại bùng cháy sự giận dữ, trong lòng dâng lên một nỗi hận thù không thể giải thích được.
Nàng hận hắn khinh thường phụ bạc, càng hận bản thân mình chìm trong tình yêu, thế mà lại lải nhải nói với hắn những việc quỷ thần khó lường của kiếp trước.
Kiếp trước hắn cắt đứt tình nghĩa với nàng, mà bây giờ lại đùa giỡn trêu chọc nàng như vậy, năm lần bảy lượt làm ra những hành động thân thiết mập mờ, quả thật là cực kỳ đáng giận.
Thẩm Giới còn chưa kịp giấu bức tranh kia thì bình hoa màu xanh ngọc đã bay thẳng đến trước mặt, hắn nghiêng người tránh thoát, đằng sau truyền tới tiếng đồ sứ vỡ kêu choang choang. Mí mắt tiểu vương gia đập thình thịch, hắn hơi nhíu mày, áy náy nói: “Từ từ nói chuyện, người chính trực động khẩu không động thủ.”
“Người chính trực sao lại nghênh ngang vào nhà người khác, làm mấy hành vi lén lút vụng trộm như vậy chứ?” Nàng vừa lên tiếng mắng một tràng, vừa với lấy mấy đồ vật xung quanh ném về phía hắn. Gì mà hộp bạc bình mai, ấm nước, chén sứ, chỉ cần là đồ vật mà nàng với tới được thì cho dù là nặng hay nhẹ, đắt hay rẻ nàng đều không hề nể tình ném thẳng về phía tên háo sắc kia.
“Lúc trước ngươi gạt ta nói mình là kỹ nữ thanh lâu, xuất thân thấp hèn, thì tính tình còn nhẹ nhàng một chút. Bây giờ thay đổi nhanh vậy, sau khi trở thành tướng quân, giá trị bản thân tăng lên nhiều lần, tính tình ngược lại trở nên điêu ngoa kiêu ngạo rồi.” Tiểu vương gia vừa xoay người tránh né, vừa đổ thêm dầu vào lửa.
Thật ra nàng ném lung tung cả, nên Thẩm Giới rất dễ dàng tránh né hết, sau đó còn cao ngạo, nhướng mày cười nói: “Với tay nghề này của đại tiểu thư nếu như thi ném thẻ vào bình rượu với nhóm binh sĩ e là đứng cuối mất, phạt uống ba ngàn ly rượu cũng không đủ đâu.”
“Ngươi cút ra ngoài cho ta.” Quan Linh tức giận tới mức má đỏ bừng bừng, bất chấp tất cả, vơ lấy một chiếc ly ngọc trắng vân xanh ném mạnh về phía Thẩm Giới.
Nhưng lần này Thẩm Giới cố tình không động đậy, kệ cho nàng hả giận, cạnh chén ngọc đập thẳng vào cái trán trơn bóng của tiểu vương gia, phát ra một tiếng “cốp”, thoáng chốc trên gương mặt trơn bóng láng mịn rách da chảy máu.
Quan Linh ngẩng đầu nhìn miệng vết thương đó đang chảy máu ra, trông có vẻ vô cùng đau đớn. Trong lòng nàng hơi hối hận, dù sao Thẩm Giới cũng là vương gia tôn quý, nếu như thật sự xảy ra việc gì, mười cái mạng của nàng cũng không trả nổi.
Nàng đang định chịu thua nói xin lỗi, thì bỗng Thẩm Giới kề sát lại gần, ôm nàng vào trong ngực, một tay giơ lên che miệng nàng, tay còn lại tự nhiên vòng qua ôm bả vai nàng, truyền một luồng khí nóng đến trên người nàng. Thấy Quan Linh định ra tay tiếp, hắn vội vàng nói nhỏ: “Ngoài cửa có người.”
Mấy lời xin lỗi linh tinh nảy lên trong lòng Quan Linh ngay lập tức biến mất hết, nàng không bao giờ tin tưởng mấy lời nói nhảm nhí của hắn nữa, nàng giơ tay đẩy ngực hắn ra, giãy dụa trong lòng hắn, đúng lúc này bên ngoài cửa vọng vào giọng nói của Lục Tiệm Chi.