Trong phòng ngục tối tăm và ẩm thấp, hai tên tội phạm mới được đưa vào một phòng giam phía Tây Nam, vóc người vốn vô cùng cường tráng, lúc này đã gầy trơ xương.
Hai tay bị cột vào giá gỗ chữ thập, trên cổ buộc xích sắt, y phục màu trắng trên người đã thấm đẫm máu, da tróc thịt bong, vết sẹo có mới có cũ đè lên nhau, thật sự xấu xí và gớm ghiếc.
Thẩm Giới mặc cẩm bào lụa hồ màu xanh, đứng ở trước mặt hai người họ một cách thanh nhàn, tú trường ngọc thẳng, trên người không nhiễm một hạt bụi, linh ngọc trong cơ thể dường như thanh mát khí phái, vô cùng không phù hợp với nhà giam u ám này.
Hắc Ưng trình lên lời khai mà hai tên tội phạm đã tự mình ký tên, Thẩm Giới nhìn thoáng qua, giấy trắng mực đen, mô tả giữa những hàng chữ đúng như hắn dự đoán, nhưng tấm da dê đã bị nhăn nheo dúm dó còn thấm đẫm máu tươi, mùi hôi dơ bẩn, cứ như là phải chịu nghiêm hình bức cung đến mức phải nhận tội.
“Không ổn, đổi một tấm sạch sẽ khác, để bọn họ ký tên lần nữa.” Thẩm Giới phân phó xong, xoay người lại, vẻ mặt lạnh băng, hờ hững hỏi hai người: “Dịch quán trưởng Chu Quý là do các ngươi giết sao?”
Hai người kia đã không còn sức lực, hai mắt dại ra, tự biết mình là cường đạo, bây giờ đã rơi vào tay quan phủ, ngày chết cần kệ, chỉ mong giữ được vợ con mình, tuyệt vọng trả lời: “Đúng vậy.”
Nam nhân thanh tú khí chất cao quý hiếm khi nở nụ cười, giữa lông mày vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, thật giống như câu nói đó, người lạnh lùng thì có mỉm cười vẫn là người lạnh lùng.
Phủ nha đi theo phía sau lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh, nhanh chóng hoả táng thi thể của Chu Quý, đưa lời chứng của hai người về kinh thành, vụ án mạng này coi như chấm dứt.
“Sau khi ký tên thì tử hình ngay tại đây.” Vẻ mặt Thẩm Giới không cảm xúc dặn dò một câu, lập tức chán ghét phòng giam lạnh băng này, phất tay áo rời khỏi đó.
Mấy tên cai ngục nơm nớp lo sợ, sau khi Thẩm Giới đi mới dám hít thở, thầm nghĩ, rõ ràng là do tiểu vương gia biến phòng giam này thành động băng.
Ngựa xe đi đến dịch quán mới xây, Thẩm Giới thò nửa người ra, dẫm lên sống lưng cung nhân để xuống xe, chưa đi đến đại đường thì đã có người tới báo, Lục đại nhân của phủ tướng quân cầu kiến, nói là đã biết hung thủ giết hại Chu Quý là ai.
Hắc Ưng bên cạnh nhỏ giọng chen vào nói: “Thật vất vả mới giải quyết xong vụ án mạng này, sao Lục tiểu tướng quân lại nhiều chuyện như vậy?”
Thẩm Giới nhíu mày, trên mặt dường như có chút không vui, trực tiếp từ chối: “Không gặp.”
Suốt dọc đường, Hắc Ưng đi theo sau Thẩm Giới, vừa đuổi theo bức chân cực nhanh của hắn, vừa tận tình khuyên nhủ: “Ai da, tiểu vương gia của ta ơi, nếu nữ tặc kia rơi vào tay người của phủ tướng quân, nói ra sự thật, chưa nói tới chuyện mạng của nàng ta khó giữ, ngài thay nàng ta giấu giếm chuyện này, nếu bị phủ tướng quân cấp báo cho Hoàng Thượng, khi ngài hồi kinh cũng không thể giải thích rõ được.”
Nghe thấy hai chữ Hoàng Thượng, Thẩm Giới như bị người khác nắm được điểm yếu, dừng bước, sắc mặt ngưng trọng thêm vài phần, “Để hắn vào.”
Lục Tiệm Chi người mặc nhung trang, bên hông đeo trường kiếm hổ phách, tuấn mỹ mà không mất đi sự trang trọng, đứng thẳng theo tiêu chuẩn đi vào trong dịch quán, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm nghị thấy chết không lùi bước.
Ngày đó, hắn ta vội vàng cứu Quan Linh từ trong nhà giam, ra lệnh quân sĩ diệt khẩu tất cả người nào đã thấy nàng, vì giấu tai mắt của mọi người nên đã dùng thủ pháp giết người mà bọn thổ phỉ hay dùng.
Chỉ có đối với Chu Quý, nghĩ đến việc ngày thường ông ta đã gây ra tội ác chồng chất, tiếng oán than của bá tánh vang lên khắp nơi, thậm chí thiếu chút nữa đã xúc phạm tới tính mạng của Quan Linh, Lục Tiệm Chi hận không thể chém hắn thành ngàn mảnh.
Sau khi Quan Linh ngất xỉu, hắn ta nhất thời nóng vội, thế nhưng đã quên kiểm tra hung khí ở miệng vết thương trên người Chu Quý, chỉ phá hủy khuôn mặt, lập tức ôm Quan Linh vội vàng tìm thầy thuốc. Sau đó càng không thể ngờ thế mà khiến triều đình kinh động, lại phái vị Vương gia mặt lạnh không quá hòa hợp với hắn ta đến đây tra án.
Hắn ta vốn đã quang minh chính đại xếp mấy tên tai mắt vào trong phủ nha, mặt ngoài là vì hiệp trợ Thẩm Giới điều tra rõ vụ án của Chu Quý, trên thực tế là vì giám thị nhất cử nhất động của hắn, một khi tiểu vương gia phát hiện chứng cứ bất lợi với Quan Linh thì lập tức trở về bẩm báo cho hắn ta, hắn ta sẽ chuẩn bị trước, tùy cơ ứng biến.
Nhưng không ngờ một cây trâm bạc hèn mọn, lại khiến thân phận Quan Linh bị bại lộ, vì thế, hắn ta đã giết người trong dịch quán, phóng hỏa thiêu đốt cả tòa dịch quán hôm đó. Chuyện càng khó giải quyết hơn là, tiểu vương gia dường như nhận ra Quan Linh, nếu không sao có thể vẽ ra bức họa giống nàng y như đúc, được sao chép dán khắp thành.
May mà Quan tướng quân và phụ thân đều đã đi đàm phán với đất Nhung, động một chút là hai ba tháng mới về, để hắn ta xử lý mọi việc trong phủ. Vì mấy năm nay, hắn ta đã chăm sóc vô cùng cẩn thận, con dân Tây Cương cũng hoàn toàn không nhận ra nữ nhi của tướng quân trông như thế nào. Nếu không cục diện sẽ càng thêm hỗn loạn, hắn ta cũng không có cách hợp lí để giấu nàng ở trong phủ.
Lục Tiệm Chi nhìn thấy Thẩm Giới thì trình lên một chồng phong thư thật dày màu nâu nhạt, ngay sau đó, hắn ta vô cùng quyết đoán quỳ xuống, nghiêm mặt nói: “Các tập giấy này, ghi lại tất cả những vụ ăn hối lộ và nhận hối lộ của Chu đại nhân trong nhiều năm qua, chứng cứ ức hiếp mấy trăm bá tánh, xin Vương gia lưu ý.”
“Chu Quý… là do người của ti chức giết.” Lục Tiệm Chi cúi đầu dập đầu lạy ba cái, cung kính nhưng không hèn mọn, cực kì kiên quyết, trịnh trọng nói, “Chu Quý tội ác tày trời, tội đáng chết vạn lần, ti chức tiền trảm hậu tấu, vi phạm luật pháp, xin Vương gia giáng tội.”
Hắc Ưng đứng ở bên cạnh, sốt ruột đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, không thể kiểm soát được cơn giận, hận không thể hét lớn lên một tiếng: “Hung thủ đã ký tên nhận tội, đã tử hình ngay tại chỗ, ngươi ở đây quậy đục nước làm cái gì?”
Hắn ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Giới, thấy tiểu vương gia còn chưa xử lý, lập tức nuốt lại câu này trở vào bụng.
Sau khi Thẩm Giới nghe xong lại đột nhiên cười, tiếng cười sang sảng hiếm có, khuôn mặt càng tuấn tú thêm vài phần. Hắn nắm ngọc trong tay, đốt ngón tay vuốt ve hoa văn kỳ lân, cảm thấy hứng thú nói:
“Lục tướng quân dám làm dám chịu, khiến người khác phải nhìn với con mắt khác. Những chuyện Chu Quý gây ra ở Tây Cương, trong triều cũng đã từng nghe nói, chỉ là triều đình vốn cũng không có tiền lệ tiền trảm hậu tấu, chỉ có thể ủy khuất tướng quân đi vào nhà giam chịu thiệt mấy ngày, chờ Bổn vương tấu lên Thánh Thượng, lại định đoạt tội của tướng quân.”
“Tội thần, lĩnh mệnh.” Lục Tiệm Chi cởi chiến giáp, gỡ xuống trường kiếm trên eo, cung kính cẩn thận dập đầu một cái, nhanh chóng bị hai quân sĩ áp giải xuống.
Hắc Ưng nhìn khuôn vặt đạm nhiên kia, nhìn theo bước chân Tiệm Chi rời đi, trong lòng vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại dò hỏi Thẩm Giới: “Vương gia, rõ ràng ngài biết không phải Lục tướng quân làm, vì sao…”
Thẩm Giới cười càng sâu, nhưng lại không chạm vào đáy mắt, khóe môi chỉ hơi nhướng lên. Hắn sai người đưa trường kiếm hổ phách đến trước mặt hắn, ánh mắt dừng ở viên phỉ thúy được khảm giữa chuôi kiếm.
Trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp khả ái kia.
“Bổn vương muốn xem thử, rốt cuộc người này quan trọng tới mức nào, có thể khiến hắn ta lấy mạng đổi mạng.”