Sau khi Thẩm Giới hồi cung, hắn và Thẩm Dục bận chuyện sinh thần Quý phi nương nương nửa tháng, được Quý phi khen thưởng, hơn nữa còn tạm ngăn được nạn trộm cướp, đáng lẽ phải được ban thưởng hậu hĩnh.
Đáng tiếc lần này xuất hành đi tìm Ninh Gia nhưng lại không có thu hoạch gì, ở tiệc mừng thọ, Hoàng đế mất hết mặt mũi với Ninh Thừa tướng và Tư Đồ Công, ông răn dạy Thẩm Giới một trận trước mặt chúng thần.
Ninh gia và Phó gia là hai đại gia tộc, có gốc rễ từ mấy thế hệ trước, vô cùng hưng thịnh, cho dù là thiên tử cũng phải nể mặt ba phần. Nếu không phải Quý phi hiền lành cầu tình thì không biết trò khôi hài này đến lúc nào mới kết thúc.
Mấy ngày sau, không biết Hoàng để nghe được tin dịch quán bị đốt cháy ở đâu, ông triệu Thẩm Giới vào cung, hỏi hắn do người nào làm.
Thẩm Giới quỳ gối trước Kim Loan điện, lưng thẳng tắp, hắn nghiêm túc nói: “Nhi thần không biết.”
Thiên tử rất tức giận, mắng hắn hành sự sơ sót, giám sát không nghiêm, phạt Thẩm Giới quỳ nửa ngày trước điện và cấm túc trong cung, nửa tháng không được rời khỏi hoàng cung.
Thẩm Giới bị nhốt ở Trường Nhạc cung mấy ngày thì bên Tây Cương truyền đến tin tức dịch quản trưởng Chu Quý bị gian tặc giết hại. Quan triều đình tứ phẩm gặp bất trắc trong ngục giam tử hình, không chỉ mạng người quan trọng, mà chuyện còn lớn hơn, ảnh hưởng đến uy nghiêm của quan lại.
Trong lúc đó, các nhà tù lớn ở Tây Cương cũng giam các tù binh ăn trộm, rất có khả năng là có mấy người lọt ra ngoài có tâm xấu xa liên thủ gây ra chuyện này.
Hoàng đế đành phải thả Thẩm Giới, ra lệnh cho hắn đến Tây Cương điều tra rõ ran gì vụ án của Chu Quý và tuyển chọn quan viên khác để tiếp nhận chức dịch quản trưởng. Còn thiên kim của Ninh tướng quân, sợ là cửu tử nhất sinh, chỉ đành tạm gác lại hôn sự này.
Khi Thẩm Giới đến Tây Cương thì đã quá ngày hẹn của hắn và Quan Linh, Chu Quý chết bất đắc kỳ tử, còn nàng thì lại không biết đi đâu.
Hoàng đế có mệnh, trên người gánh vác trọng trách, Thẩm Giới không muốn nhưng vẫn phải phá giải vụ án bí ẩn này. Để phá giải được án mạng, hắn ra lệnh cho Hắc Ưng bắt tất cả gia quyến, nô bộc của Chu gia đến để thẩm vấn. Phủ Tướng quân nghe nói tiểu Vương gia đang thẩm vấn ở nha nội, cũng phái người đến hỗ trợ xử lý vụ án này.
Trong quá trình thẩm vấn, Thẩm Giới mới biết được rằng Chu Quý bằng mặt không bằng lòng, thực tế không giam giữ Quan Linh đến lúc dịch quán được xây dựng xong như đã đồng ý, thay vào đó lại ném người vào ngục tử hình.
Hắc Ưng tự biết mình thất trách, lúc trước không bảo Quang Ảnh ở lại âm thầm trông coi. Hắn ta quên mất đạo lý rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó. Mấy thuộc hạ tâm phúc của Chu Quý đều chết thảm trong tù, trong lúc đó họ dùng hình phạt gì với nàng, chung quy vẫn không biết được.
Người khám nghiệm tử thi cho Chu Quý được đưa đến nha nội, nhìn thấy tiểu Vương gia, hắn ta cung kính quỳ xuống, nói: “Bẩm Vương gia, Chu đại nhân chết rất khiếp sợ, trên người không có chỗ nào nguyên vẹn, cơ thể có hơn trăm nhát kiếm chém, dùng lực rất mạnh gần như đâm thủng ngực, bụng, xương thịt lẫn lộn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.”
“Nói cách khác, Chu Qúy chết do bị kiếm đâm?” Hắc Ưng hỉ.
“Đúng vậy.” Người khám nghiệm tử thi đáp, hắn ta tiến lên vài bước, dâng lên khay, nhân tiện nói: “Hung khí trí mạng chính là cây trâm bạc cắm ở tử huyệt này. Tiểu nhân đoán, hung thủ và người thực sự giết chết Chu đại nhân là hai người khác nhau.”
Mắt phượng của Thẩm Giới nhìn thoáng qua, Hắc Ưng tiến lên nhận lấy khay, để lên án thư, Thẩm Giới nhìn qua, ánh mắt hắn tối sầm xuống, trong lòng đã hơi rõ đầu đuôi câu chuyện.
Hắn rất tò mò, trên đời này, còn gì mà nàng không dám làm không?
Kỹ nữ thanh lâu, chờ giá cao? E rằng chỉ là lừa gạt mà thôi.
Hắc Ưng cũng nhận ra đồ vật tinh xảo này, ngày đó tiểu Vương gia vẽ một bức họa mỹ nhân, ra lệnh cho hắn ta tìm kiếm đồ trang sức vàng bạc, váy hoa áo gấm theo như bức họa. Hắn ta vất vả lắm mới tìm được một người thợ khéo léo chế tác gấp gáp, cuối cùng trao cho một nữ tử.
Hắn ta nhìn trộm tiểu Vương gia, ánh mắt Thẩm Giới sâu như giếng, vẻ mặt lạnh băng, dường như đang cố gắng nén giận.
Hắc Ưng không khỏi rùng mình, hắn ta nhớ không lâu trước đó vị kia đả thương người của Vương phi nương nương ở đầu thành Trường An giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa vị này còn nhân lúc trăng thanh gió mát giết người phóng hỏa, khiến hắn ta mở mang kiến thức cái gì gọi là mỹ nhân rắn rết.
Sau khi người khám nghiệm tử thi ra ngoài, những người còn lại bị dẫn tới thẩm vấn. Mấy thị thiếp của Chu Quý đều xinh đẹp như hoa, có người đoạt về, mua về, trộm về, lừa về. Hầu như đều nhỏ tuổi nhát như chuột, còn chưa chính thức tra hỏi đã sợ đến mức ngất xỉu.
Hắc Ưng nhìn nhóm ấu nữ như hoa như ngọc đó thì lắc đầu thở dài, hắn ta tức giận mắng: “Không bằng heo chó, chết không hết tội!”
Thẩm Giới ngồi ở công đường, tay hắn cầm trâm ngọc, không nói một lời, dường như sự tức giận trong mắt đã bị sự suy sụp thay thế.