Quan Linh ngất mấy ngày, trong lúc mơ màng cũng tỉnh dậy mấy lần, mở hờ mắt cũng ngửi được mùi thơm của hoa sen nhàn nhạt, đưa mắt nhìn theo bàn dài bên cửa sổ có một người đứng ở đó, người này đang cầm một quyển sách đang nghiên cứu gì đó, thỉnh thoảng còn xoay người nhìn sang nơi này.
Nàng chịu đựng miệng vết thương đau nhức trước ngực, nhìn bóng dáng kia, đáy lòng hơi rung, thoáng chốc nàng lại như quay về sống tại những năm đó ở Vương phủ kiếp trước.
Mỗi lần sau khi nàng với Thẩm Giới mây mưa xong, nàng đổ đầy mồ hôi, tóc tai lộn xộn rơi đầy đất, lười biếng và mệt mỏi nằm trên giường. Những lúc đó đó, dù buồn ngủ đến mức nào cũng không dám ngủ, nàng chống cằm lên một tay, say mê nhìn Thẩm Giới cầm từng bộ xiêm y mặc vào, dù hắn rất bận rộn vẫn ung dung ngồi ở bàn đọc sách cạnh cây hoa hải đường lật sách, xem chuyện quân đội.
Gương mặt anh tuấn trắng nõn khiến người ta mộng tình, đang chăm chú và cẩn thận nhìn thật kỹ quyển sách trên tay. Mỗi lần tình cờ hắn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của nàng, không ngờ đôi mắt phượng xinh đẹp kia lại tuôn ra một ít sự vỗ về và an ủi, quấn lấy không tách được.
Đó chỉ là chút dịu dàng còn ở lại giữa khoảng cách xa vời của họ, giữa họ không có một mở đầu tốt đẹp nào cả, dù bị ép buộc đến gần với nhau sống chung, tuy giữa đoạn thời gian đó cũng từng rung động nhưng kết thúc vẫn không thể răng long đầu bạc.
Quan Linh nhớ đến kết quả của kiếp trước, cơn đau nhức ở vết thương do kiếm nhói lên trước ngực, ngược lại khiến nàng lại vô thức ngất đi. Vì vậy, tình trạng này cứ kéo dài trong một đoạn thời gian.
Qua mấy ngày sau đó, vết thương do kiếm trên người Quan Linh cũng dần dần khỏi hẳn, nàng không còn bị đau đớn quấy phá nữa, nhưng trên ngực bóng loáng tinh tế kia lại để một vết sẹo do kiếm đâm trông dữ tợn, sợ đến ba mươi năm, năm mươi năm nữa cũng không biến mất được.
Nàng tỉnh lại phát hiện ra bản thân bị giam lỏng ở trong biệt viện của dịch quán, xung quanh dịch quán có binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt, cả con ruồi cũng khó bay vào.
Trong mấy ngày, Quan Linh ngất xỉu, Thẩm Giới vội vàng quần nhau với đạo tặc ở Tây Cương, khi rảnh hắn còn rất tâm trạng mua bút giấy vẽ ra một bức tranh mỹ nhân, sai người treo ở trên vách tường của thư phòng.
Trong bức tranh, nữ tử này có dung mạo quyến rũ như tiên tử, da trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa. nàng mặc một bộ váy màu vàng khảm ngọc mềm mại như vầng trăng tròn vành vạnh trong khói lửa, choàng một chiếc áo hải đường nhẹ nhàng màu hồng cánh sen. Phần môi được tô chút son, hai má lúm đồng tiền, búi tóc Cao Long, một cây trâm khắc cành hoa sen cài lên, hai bên là ngọc trâm Kim Phượng rũ xuống, giữa đầu lông mày vẽ một hình hoa văn màu vàng nhạt, trông lá ngọc cành vàng, quý giá đến đỉnh điểm.
Mọi người trông thấy bức tranh này đều nghẹn họng, trân trối. Họ không biết Tiểu vương gia vẽ đẹp như thế, nét bút như có linh tính, nhân vật trong tranh vẽ ra rất sống động. Hay tại nhan sắc khuynh thành của mỹ nhân trong bức họa đã có sẵn, nét bút của Vương gia chỉ phác họa lại dáng vẽ của nàng mà thôi.
Quan Linh vừa tỉnh lại, tay chân cũng hoạt động, nàng chưa kịp nghĩ ra cách trốn đã bị mười hầu gái đỡ dậy thay quần áo, trang điểm, hành hạ cả buổi biến nàng thành người trong bức họa.
Đám tỳ nữ vây quanh nàng nói cười vui vẻ, ồn ào, Quan Linh định bảo họ dừng lại. Nhưng nàng có lòng nhưng không có sức vì vết thương do kiếm chưa lành hẳn, nên dù có giọng the thé cũng không có hơi sức đâu để mắng.
Nàng đành mặc họ ồn ào, bản thân thì mơ màng ngồi trên ghế gỗ tử đàn, vươn cánh tay ra cẩn thận nhìn ống tay áo thêu hoa văn kim uyên ương, rồi lại chạm lên trâm cài tóc trên đầu. Nàng cảm thấy bộ quần áo này bản thân đã từng mặc rồi, búi tóc này cũng đã từng bó lên giống như mọi thứ rất thân quen, chỉ là rõ ràng thế nào lại chẳng nhớ ra.
"Cô nương, người ở lại đây chờ chút nha. Đêm nay, Vương gia phải dự tiệc ở phủ tướng quân, lát nữa mới về." Đám hầu gái ồn ào ổn rồi, lập tức rời đi.
Quan Linh giật mình, nghĩ rằng mình nghe nhầm, thiếu điều ngã khỏi ghế. Thẩm Giới sai người trang điểm nàng thành dáng vẻ thế này, chẳng lẽ muốn thị tẩm nàng sao?
Kiếp trước, nàng sống làm thân phận cao quý như Vương phi, khi rớt đài còn khốn đốn hơn, kiếp này nàng mà làm thị thiếp không rõ lai lịch chẳng phải chết còn không có chỗ chôn luôn sao. Quan Linh nghĩ thế, lập tức quyết tâm phải trốn khỏi trạm dịch.
Ngày đó, dịch quán Tây Cương vội vàng lấy nước dập lửa, nhưng lửa quá mạnh không cứu vãn kịp.
Quan Linh đẩy ngã giá cắm nến, cũng chẳng quan tâm gì nhiều, nàng thấy mọi người loạn rồi lập tức leo tường trốn thoát. Khi nàng quay đầu nhìn lửa bốc lên ngút trời như muốn hủy thiên diệt địa kia, đáy lòng bắt đầu hối hận bản thân quá nông nổi, lỡ cháy chết người thì đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa chắc nàng có giải cũng không hết tội của bản thân.
May mà lúc đó sắc trời còn sớm, mọi người vẫn chưa về dịch quán ngủ, cho nên không ai bị hại đến tính mạng. Trong tòa nội viện này chỉ mất đi một mình Quan Linh thôi, ngay cả bức tranh mỹ nhân được trên trên vách ở biệt viện Tiểu Sơn cũng bị đốt trụi, người hầu vội vào chạy đến phủ tướng quân bẩm báo Tiểu vương gia.
Quan Linh lại lang thang đầu đường xó chợ, không có nhà quay về, nhưng nàng không lo lắng. Thẩm Giới sai người cắm lên đầu này đầy trâm ngọc quý, nàng rút ra một cây trâm ngọc thôi cũng đủ nàng rảnh rỗi, thoải mái một đoạn thời gian rồi.
Hôm nay nạn trộm cướp đã dẹp sạch, nàng một mình lang thang ở trong thành Tây Cương cũng không có nguy hiểm gì.
Sau mười ngày nữa là ngày sinh của Quý phi nương nương trong cung, Thẩm Giới phải chạy về Trường An ngay thôi, đến lúc đó nàng có thể quang minh về phủ tướng quân rồi.
Đáy lòng Quan Linh mừng rỡ hoa chân múa tay, quay trở lại khách sạn hôm bữa nàng trốn thoát như ve sầu thoát xác. Quang Ảnh rất bướng, vài ngày trước còn lật tung cái tiệm này lên mấy lần, cho nên bây giờ nơi này rất yên ổn và vạnh hiu rồi.
Ở đây Thẩm Giới không rảnh đi tìm nàng, dù hắn có đi tìm chăng nữa cũng sẽ không nghĩ nàng quay lại trốn chỗ cũ đâu.
Chuyện khiến Quan Linh bất ngờ là đứa bé ăn mày nàng cứu ở ngoài thanh kia rồi vứt bỏ ở đây, lại cố gắng bám víu ăn nhờ ở đậu tại khách sạn này mong đợi ngày nàng quay lại, đưa cho nàng bản giấy nợ viết chồng chất.
Tên nhóc kia thấy Quan Linh rất vui mừng, sáo đến ôm lấy như kéo, gào khóc, liên tục gọi A tỷ, A tỷ.
"Sao ngươi biết ta?"
"Trên đầu tỷ có cài hoa sen!"
Chưởng quầy cười híp mắt cầm cây trâm hoa ngọc lan trong tay Quan Linh, lại nói với nàng câu cục lủng: "Đứa nhỏ tuấn tú như thế ngươi cũng đành lòng vứt nó một mình, không màng đến hơn mười ngày qua rồi. Nếu ta không lương thiện, đã để nó chết đói rồi."
Quan Linh liếc sang nhưng cũng phải chấp nhận, đứa trẻ này thay đổi quần áo cũng rất xinh đẹp. Nàng nhìn gương mặt của tên nhóc này lại cảm giác có vài phần giống với Thẩm Giới.
"Thôi bỏ đi, ta dẫn ngươi về phủ tướng quân, để Lục Tiệm Chi dạy ngươi học võ."
"Từ nay về sau, ngươi gọi là Tiểu Thất."