Quang Ảnh cầm bản đồ địa hình ra ngoại thành đến khu rừng trúc um tùm xanh biếc kia, rồi sai người bắt tất cả các thích khách cho treo cổ chết, gom xác bêu đầu, vùi dưới cát vàng.
Rồi hắn ta lại ròng rã suốt chặn đường mệt mỏi, chạy về dịch quán nhận lệnh, nhưng khi hắn ta vừa đến ngoài quán đã thấy một bóng đen vội vã đi ngang qua mặt bản thân, chẳng chào hỏi gì một tiếng mà vụt qua người hắn ta luôn. Mà có vài nữ y và Dược đồng cắp hòm thuốc trên lưng chạy theo, họ xách làn váy màu nhạt đồng loạt chạy vào nơi ở của Tiểu vương gia.
Hắn ta nghi ngờ, vội giữ một tùy tùng bên cạnh hỏi ra mới biết Vương gia có nhặt một nữ tử đầu đường ở phủ tướng quân bị thương rất nặng. Hắn ta tập tức mừng rỡ, người này chắc là Vương phi mất tích mấy ngày qua đây mà. Sau đó, hắn ta lại nghĩ đến chuyện thân thể phượng của nương nương bị thương không thể tránh được liên quan đến chuyện hắn ta làm không tròn bổn phận.
Quan Linh mê man nằm trên giường bông, áo ngoài màu xanh đã nhuộm một ít màu đỏ nhạt, máu vẫn còn đang ngấm và lan rộng, hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, mô hôi trên trán đổ ròng ròng, đau đớn đến mức cánh môi mấp máy, thỉnh thoảng giữa kẽ răng nàng còn phát ra tiếng rên rỉ dày đặc nhưng cũng rất khẽ giống như từng cây châm rơi vào tai của người nghe.
Sau khi Ám Ảnh dẫn nữ y Tây Cương đến Nội đường lập tức đóng cửa lui ra ngoài, Thẩm Giới miễn tội cho đám người đang dập đầu hành lễ, lệnh các nàng lập tức chữa trị vết thương do kiếm đâm trên cơ thể Quan Linh.
Y nữ đứng đầu đi đến trước giường, liếc nhìn vết mất bị vết thương ngấm ra lớp áo vải cứng trên cơ thể nàng, rồi vươn tay ra kiểm tra tĩnh mạch của nàng. Người này suy nghĩ một lúc, mới gọi đồng tử lấy kim sang dược và hoàn hồn đan trong hộp ra, cho nàng uống trước... Viên dược này có thể đóng lại tâm mạch đang dần tán ra khắp nơi.
Ngón tay thon dài của Y nữ cuốn lấy ba thước vải gạt sa tanh lưới mỏng, tay kia linh hoạt cởi áo ngoài của Quan Linh ra, lúc người này muốn cởi dây thắt lưng trên váy ngắn trước ngực nàng lại liếc khóe mắt sang nhìn Thẩm Giới vẫn còn đứng sau lưng, lập tức quay đầu không kiêu không nịnh hót mà nói: "Vương gia, vị cô nương này cần băng bó lại vết thương do kiếm gây ra, mong người tránh mặt đi một lúc."
Ánh mắt của Thẩm Giới dừng lại ở trên đầu vai tròn đầy óng ánh của Quan Linh, hắn cũng biết bản thân đã quá vô lễ nên vội vàng rời mắt khỏi đầu vai trắng nõn như ngọc trắng đến cổ trắng ngần sang nơi khác, nhưng hắn muốn tránh càng lộ, hắn đưa mắt nhìn các bức bích họa trên tường vài lần lại liên tưởng đến mỹ nhân nằm trên giường bệnh, tóc xanh rối như mây rơi vãi khắp nơi, bộ ngực sữa đầy đặn lại quyến rũ khắc thật sâu vào đáy lòng.
Trong giấc mơ hoạt sắc sinh hương sâu thẳm đó, hắn đã say đắm dáng vẻ thanh tao thoát tục như bức họa này đến điên dại, cảnh sắc tiêu hồn thực cốt hàng ngàn hàng vạn năm thay đổi, có chỗ nào hắn chưa từng thấy mỗi bộ phận trên cơ thể nàng đâu, thậm chí còn chạm vào nữa.
Lúc đó, hắn không biết bản thân đang ở trong mơ hay là thế gian nào, hắn chỉ biết mỗi khi gặp những người hầu kia đều gọi nàng là Vương phi nương nương, cùng vì thế không biết ma xui quỷ khiến làm sao hắn lại trả lời: "Không sao, nàng là thê tử của bổn vương."
Y nữ nghe hắn nói xong, gương mặt của nàng ấy lập tức ngạc nhiên và sợ hãi như vừa chạm vào củ khoai nóng bỏng tay. Ngón tay của nàng ấy đang nắm cổ tay Quan Linh vội vàng rút lại, hoảng sợ dẫn đệ tử dập đầu xin tội: "Dân nữ ngu muội có mắt mà không thấy thái sơn, mạo phạm đến cơ thể thiên kim của Vương phi nương nương."
Thẩm Giới tỉnh táo lại, mới nhận ra bản thân đã lỡ lời, thái độ cũng hơi cứng nhưng hắn không muốn giải thích, đành đâm lao phải theo lao nói: "Chỉ cần các ngươi chữa trị cho nàng khỏe lại, bổn vương sẽ xá tội cho các ngươi."
Hắn ra lệnh xong cũng không kiêng nể, đưa ánh mắt nhìn lên thấy rõ mòn một cảnh xuân xinh đẹp trên làn da của Quan Linh đối diện, rồi dời xuống nhìn miệng vết thương đã bị vỡ kia, vết đâm của kiếm cũng khá dài tuy không sâu nhưng vẫn để lại rất nhiều máu trên làn da vô cùng mềm mại của nàng, hơn nửa váy ngắn cũng bị máu nhuộm hồng khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ hãi.
Thẩm Giới hạ con ngươi xuống mang theo một ít hối hận, hắn đi đến trước mặt nàng cầm đĩa ngọc trắng đựng kim sang dược lên, gò má ửng hồng, lúng túng nói: "Bổn vương bôi thuốc cho nàng."
"Phải rồi, tình cảm của Vương gia và Vương phi thật nồng thắm." Y nữ ậm ừ nhận lên, rồi cầm hết dược phẩm chữa vết thương đã chuẩn bị xong đặt ở bên cạnh, rồi viết ra một đơn thuốc rồi lệnh tiểu đồng giao cho người đã dẫn họ đến đây lúc này.
Chuyện này xong xuôi, nàng ấy mới an ủi Thẩm Giới: "Vết thương của Vương phi nương nương không nặng, cứ tiếp tục dưỡng bệnh vài ngày nữa cộng với được Vương gia dồn toàn tâm toàn ý chăm sóc như thế, chưa đầy nửa tháng đã khỏi hẳn rồi."
Thẩm Giới nghe nàng ấy nói xong, cũng chỉ gật nhẹ đầu bởi hắn không thích nói chuyện với người ngoài. Sau khi Y nữ căn dặn xong cũng rời đi, căn phòng chỉ còn mình hắn và Quan Linh đang ngất xỉu, không khí hòa vào mùi máu và hương thơm ngào ngạt của thảo dược, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người quấn lấy nhau. Hắn ngồi trước giường, ngón tay cầm lên mép váy, từ từ cởi lớp áo trắng cuối cùng bọc trên cơ thể nàng xuống.
Da thịt của nữ tử này rất hoàn mỹ, hồng hào trắng nõn như ánh nắng bình minh rọi dưới màu tuyết trắng, chỉ là đường cong của nàng vẫn chưa phát dục hết nên còn thiếu quyến rũ hơn rất nhiều với người trong mơ.
Thẩm Giới lờ mờ cảm giác hình như trong giấc mơ ấy, hắn cũng đã lớn hơn năm tuổi bấy giờ, hắn lập tức ngồi nghiêm túc nhìn chằm chằm không chớp mắt cơ thể nàng, không chút tạp niệm mà bôi bột phần màu vàng lên miệng vết thương do kiếm gây ra, rồi lấy hai miếng thảo dược thoa lên miệng vết thương, cuối cùng quấn lớp vải gạt kia lên, sau đó mặc y phục lại cho nàng thật chỉnh chu.
Bình ngọc trong tay Thẩm Giới suýt nữa đã rơi xuống, hắn vội vàng cầm chặt lại đến mức mồ hôi cũng rịn ra dày đặc, gương mặt ửng hồng như máu, ngực cũng phập phồng khó bình tĩnh được. Hắn hít một hơi thật sâu, sóng mắt có phần yên tĩnh lại, hắn không biết dục niệm từ đâu mà xuất hiện trong cơ thể.
Trước kia, dù phụ hoàng cưới mẫu phi cũng chỉ mới hai mươi tuổi, năm đó ông vẫn mới chỉ là một Tứ vương gia nhỏ nhoi, bên cạnh đã có hai vị Trắc phi, trong phủ đã có ba thế tử và ba quận chúa. Sau khi mẫu phi qua đời, ông lập Hậu Cung, thê thiếp thành đàn nhưng không sinh được một đứa con trai nào nữa, cho nên hắn lập tức trở thành Tiểu vương gia ở thành Trường An.
Bình thường, Tam vương gia là người thân thiết nhất với hắn cũng chỉ có một vị Vương phi, tình cảm của họ thật thắm thiết. Thỉnh thoảng tại các lễ hay buổi tiệc, gặp nhau chỉ cười đùa mấy câu, cũng không cần nhắc đến Tam vương phi thanh mai trúc mã lớn lên cùng với hắn ta, trước khi thành hôn hai người họ đã trở thành phu thê thật sự.
Mà bản thân hắn vẫn chưa cưới vợ, cũng không có một thanh mai nào lớn lên cùng bản thân, mỗi ngày không hứng thú với việc ngắm hoa hái liễu, cũng không lén lút đọc những ca khúc hay bài thơ có nhiều dâm tục. Ấy vậy mà cớ gì trong mỗi ngày gần đây, hắn lại mơ đến hình ảnh mây mưa cao trào vô lý như thế?
Mà nữ tử nằm trên giường này rõ ràng rất xa lạ, họ chưa từng gặp nhau lần nào, nhưng bản thân hắn lại mơ thấy một người giống hệt nàng.
Chuyện này đúng là bí mật, thâm sâu như rơi vào đám sương mù.