Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 13: Tóc đen




Quan Linh lén lút quỳ gối, trốn ở phía sau vò rượu, không dám lên tiếng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Nàng âm thầm quan sát động tĩnh trong phủ Tướng quân, tìm kiếm cơ hội để lẻn vào bên trong. Khoảng nửa canh giờ trôi qua, cho đến khi hai chân của Quan Linh tê dại, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn không thấy quân đội ở trong phủ có ý định rút lui như cũ.

Nàng cảm thấy cơ thể mình sắp không chịu nổi nữa, dọc đường đi từ Trường An đến đây, ngày đêm đi gấp, ba ngày ba đêm cũng chưa từng dừng lại nghỉ mà chỉ dám nghỉ ngơi nửa đêm ở Thiên Hương Các, giữ một hơi cuối cùng để đến phủ Tướng quân, mà lại chỉ có thể quanh quẩn ở trước cửa, không thể vào bên trong.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trời đất hòa làm một màu, trăng lạnh như sương, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống, đuốc bên đường đều được châm lên. Quan Linh cực kỳ mệt mỏi, tinh thần đấu tranh hết sức, cuối cùng cũng không thể nâng cơ thể lá ngọc cành vàng mềm mại của mình, nàng tựa đầu lên vò rượu, gối lên gốm sứ lạnh như băng mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến từng tiếng vó ngựa hỗn loạn kéo nàng bừng tỉnh từ trong giấc mơ đói rét khổ cực dài đằng đẵng.

Quan Linh mở to mắt, kinh ngạc nhận ra trời đã sáng lên từ lâu, nắng sớm yếu ớt, sương mai nhạt như lớp sa mỏng bao phủ lấy nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn vòng tròn màu vàng cũng chẳng chói mắt kia với vẻ mặt suy sụp, Quan Linh chưa bao giờ ngờ rằng bản thân sẽ có một ngày lại lưu lạc đầu đường, nằm ngủ cẩu thả suốt một đêm ở bên đường.

Quan Linh không có thời gian nhìn thân thương phận, nàng sửa sang lại tóc mai xõa tung một cách qua quýt, lau lau nước mắt còn vương trên khóe mi rồi tiếp tục dồn hết tâm trí vào quân đội đang vây quanh bốn phía của phủ Tướng quân.

Cuối cùng bọn họ cũng có một chút động tĩnh.

Một nhánh ngự lâm quân chỉnh tề đi từ trong phủ Tướng quân ra, đi ngang qua con hẻm sâu trước của tửu quán, rồi dẫn đầu đến dịch quán bên trong thành để dựng trại đóng quân.

Dịch quán cách xa mười dặm, trên đường cần phải đi qua hơn mười con phố lớn ngõ nhỏ, dọc đường thu hút không ít dân chúng Tây Cương dậy sớm chào hỏi. Ở trong mắt bọn họ, các tướng sĩ đến từ trong kinh thành thì ai nấy đều mặt mày anh tuấn, màu da rất trắng, bước đi âm vang, tỏ vẻ rất oai phong.

Quan Linh nhận ra quân đội của Trịnh vương phủ nhờ vào kiểu dáng hoa văn độc đáo trên giáp sắt và thương bạc, điều này chắc chắn nói rõ sự thật với nàng rằng Thẩm Giới cũng đang ở Tây Cương.

Trong lòng nàng hoảng sợ, suy nghĩ rối loạn, không có lòng dạ nào để nghĩ xem tại sao Thẩm Giới lại ở đây. Nàng chỉ biết rõ, trong khoảng thời gian này, bản thân tuyệt đối không thể quay về phủ Tướng quân nên Quan Linh nhân lúc lộn xộn mà chui vào đám người đang niềm nở chào đón, vừa che mắt quân đội đi trước, vừa tìm kiếm cơ hội thoát thân.

Chẳng qua ở trong thành, trời đất lồng lộng, đám đông trên đường như sóng lớn, Quan Linh xen lẫn vào trong phố xá nhộn nhịp, thấy đám người rộn ràng nhốn nháo mà lại không biết bản thân nên đi về phía nào.

Tây Cương là cố hương của nàng, tướng phủ là nhà của nàng, Thẩm Giới là phu quân của nàng, bây giờ cả ba đều ở rất gần, vươn tay thì có thể chạm tới, nhưng Quan Linh lại không thể là bản thân nàng.

May thay, Thẩm Giới cũng không nhận biết dáng vẻ của nàng, trong lòng Quan Linh có hơi thoải mái, ít nhất nàng không cần giấu đầu che mặt, như kẻ trộm không thể gặp ánh nắng.

Nàng nghĩ đến đây thì trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí còn nghỉ chân giữa dòng người, nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng của tiểu vương gia trong ngự lâm quân.

Nếu nàng trông thấy hắn trước thì sẽ biết làm thế nào để nghĩ cách tránh né hắn. Nếu hắn nhìn thấy nàng trước... thì có sao, hắn lại không quen biết nàng.

Quan Linh vẫn chưa nhìn thấy Thẩm Giới, lại bất ngờ để ý đến mấy nam nhân hơi khác thường, bọn họ giống như nàng, gương mặt trắng trẻo như người sống ở Trường An, nhưng lại mặc xiêm y của dân chúng Tây Cương, trà trộn vào giữa đám người.

Mùa hè ở Tây Cương, khí hậu ban ngày nóng bức, ban đêm lại cực kỳ lạnh lẽo, vì thế trong ống tay áo có khâu khuy ẩn, ban ngày có thể cởi ra hoặc là xắn lên, ban đêm mới buông xuống để chống lạnh. Nhưng ống tay áo của mấy người kia lại rủ xuống, không thấy rõ ngón tay, giống như trong tay áo có giấu thứ gì đó không thể để người khác nhìn thấy.

Theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, ăn mặc như vậy không phải kẻ cắp, mà là... thích khách.

Thích khách đuổi từ Trường An đến đây, Quan Linh hoàn toàn không cần phải đoán mục tiêu là ai. Cho dù nàng biết Thẩm Giới sẽ không chết nhưng trong lòng vẫn sinh ra từng tia ớn lạnh.

Thẩm Giới mặc một bộ đồ trắng và giáp bạc, càng tôn lên gương mặt như thoa phấn, môi như son đỏ, cộng thêm dáng vóc cao lớn, thẳng tắp như ngọc, vừa cưỡi một con bạch mã duyên dáng, thanh tú tao nhã như tranh vẽ. Tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa chầm chậm đi trước, một đám binh sĩ đi theo sau, cực kỳ nổi bật trong đám người.

Hắc Ưng cưỡi hắc mã, theo sát bên cạnh tiểu vương gia, vừa bảo vệ hắn chu toàn, vừa liên tục ngăn cản tú cầu, khăn gấm và thư tình hồng nhạn không biết của cô nương nhà ai ném từ trong tòa lầu các nào đó.

“Dân chúng ngoài thành Tây Cương lầm than, bách tính bên trong ngược lại sống thuận buồm xuôi gió, hai cực phân chia như vậy, có thể thấy tất cả quan địa phương ở nơi này đều là người vô tích sự.” Hắc Ưng hơi đau lòng mà nói với tiểu vương gia trước mặt mình.

“Nếu những hãn phụ điêu dân kia biết ngài là Vương gia trong Hoàng cung ở kinh thành, không biết còn dám ném những dâm từ đãng khúc này lại đây hay không.”

Thấy Thẩm Giới không chịu để ý đến hắn ta, Hắc Ưng lại tranh thủ thời gian mở bức thư ra, lặng lẽ đọc một áng thơ tình, gương mặt già nua lập tức đỏ bừng.

“Vương gia... công tử... tiểu tướng quân... ngài cũng đáp lại thần một lời nửa câu đi, có được không?”

Hắc Ưng đã quen với vẻ trầm lặng kiệm lời của chủ tử mười năm như một, nên từ đầu đến cuối hắn ta đều tự nói một mình không biết mệt.

Giống như mọi ngày, hắn ta chỉ đổi lấy một cái liếc mắt ba phần thờ ơ từ khóe mắt của người tự cao tự đại kia.

Hắc Ưng ngượng ngùng mỉm cười, trước mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng lạnh, hắn ta tưởng rằng là tín vật đính ước trâm cài tóc hay là nữ trang trân châu gì đó mà giơ tay ngăn cản theo bản năng, lại bị Thẩm Giới dùng chuôi kiếm chặn lại nhanh như gió.

Trong chớp mắt, ba vật thể bay quay ngược lại chỗ cũ, ghim thẳng vào giữa cổ họng của ba người, hóa ra là ba chiếc phi tiêu.

“Có thích khách!”

Song Ảnh sớm đã nhảy lên ngay lập tức, Ám Ảnh bảo vệ bên người Thẩm Giới, Quang Ảnh dùng khinh công nhanh chóng đuổi theo những nghịch đảng còn lại.

Chẳng mấy chốc, Hắc Ưng đã phản ứng lại từ trong tiếng cười đùa hi hi ha ha, sắc mặt nghiêm lại, ra lệnh cho những tướng sĩ khác bao vây phố xá, bắt sống thích khách.

Bản thân hắn ta lại nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt ba “dân chúng” Tây Cương ngã trên mặt đất, điều tra tỉ mỉ, nhận biết một hồi: “Công tử, là người từ Trường An tới.”

Không đợi Thẩm Giới bày tỏ thái độ, Hắc Ưng đã tự ý ra một mệnh lệnh: “Bắt tất cả dân cư ngoại lai ở trong thành, nhất là người Trường An lại, giam giữ điều tra.”

“Không cần thẩm vấn, treo cổ như nhau.” Thiếu niên áo trắng lập tức bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng như nước cạn trong giếng.

“... Rõ.” Hắc Ưng do dự một lát, cuối cùng nhận mệnh.

Bách tính trong thành đang chen nhau ầm ĩ, thấy ba người đột nhiên chết rồi thì ý cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là kinh hãi run sợ mà chạy tán loạn. Bởi vì dân chúng của Tây Cương lớn lên khác với người Trường An nên những người vô tội đều được thả đi.

Thiên tai ở Tây Cương nghiêm trọng, người Trường An trong thành thật sự chẳng có bao nhiêu, những thích khác này đã bại lộ, bị bắt chỉ là chuyện trong chốc lát.

Trong lúc rối ren, Quan Linh cuối cùng cũng lập tức tìm được bóng người, thấy người kia bình an vô sự, đang định thoát thân rời đi thì bên gáy đột nhiên lạnh lẽo. Một thanh kiếm đột nhiên kề ngang trên cổ nàng, một sợi tóc đen bên má bị mũi kiếm cắt đứt, đung đưa phất phơ rơi xuống mặt đất.