Quan Linh dựa theo ký ức kiếp trước, một đường cưỡi ngựa phi nhanh. Màn trời chiếu đất, đeo sao cõng trăng, ròng rã suốt ba ngày ba đêm. Sự phồn hoa huy hoàng tươi đẹp của thành Trường An đang dần dần lùi lại đằng sau. Càng đi về phía Tây đường sá càng hoang vu vắng vẻ, con đường cũng trở nên gập ghềnh hơn.
Khi đi qua núi rừng hoang vu vào ban đêm, rừng sâu sương mù, mạng nhện dày đặc vạn vật cũng trở nên tĩnh mịch. Thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng hổ gầm sói tru, khiến hãn huyết bảo mã giật mình đến nỗi giơ móng vuốt lên rên rỉ không thể kiểm soát, lẻ loi không dám đi một mình.
Con đường phía trước còn dài, duỗi bàn tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay của bản thân, Quan Linh đột nhiên cảm thấy có hơi sợ hãi. Nàng đột nhiên nghĩ, nếu như lần này nàng ngoài ý muốn chết ở nơi rừng núi hoang vắng này, đi xuống âm phủ thì có cần đi xuống mười tám tầng địa ngục nữa hay không? Lần này mà Mạnh Bà gặp lại nàng có lẽ sẽ cho nàng một gáo nước sông Vong Xuyên mới đúng?
Chuyến đi đến Tây Cương lần này nguy hiểm như vậy, Ninh Gia đến cuối cùng là vì ai mà muốn mạo hiểm như thế? Quan Linh đoán rằng đó có thể là vì nàng không muốn kết hôn với Thẩm Giới, chính vì thế nhân lúc phủ thừa tướng hỗn loạn nhất, nàng đã lẻn ra khỏi phủ đi đến Tây Cương để gặp người thầm thương trộm nhớ nhiều năm.
Quan Linh hoàn toàn không muốn phỏng đoán ra một loại khả năng khác, đó chính là Ninh Gia thật sự quan tâm đến nàng, cho nên nàng ấy mới tới Tây Cương tìm Lục Tiệm Chi, để hắn đến gặp nàng một lần cuối.
Dù sao Quan Linh lúc mười ba tuổi cũng không thích Lục Tiệm Chi như thế, dù sao thì trong quá khứ đó cũng là người đã ở bên cạnh nàng lâu nhất.
Kiếp trước, rõ ràng là nàng đã dùng độc để hại chết Lục Tiệm Chi, nhưng khi nhận được tin tức về cái chết của hắn truyền đến vương phủ, nàng vẫn đau lòng mà phun ra một ngụm máu rồi ngã bệnh nặng. Khi người mà Ninh Gia yêu nhất qua đời, nàng đã cảm thấy vừa vui vừa buồn cùng với sự tuyệt vọng vô cùng.
Quan Linh chỉ cảm thấy nàng cùng Ninh Gia chỉ có một tầng quan hệ là họ hàng, tuy là ở cùng một tòa nhà trong phủ nhưng cũng không có tiếp xúc nhiều với nhau. Cùng nhau lớn lên cũng sẽ không tránh khỏi bị đem ra so sánh, tính về mọi mặt nàng luôn là người thua là người thất bại thảm hại. Quan Linh thậm chí còn âm thầm bắt chước di nương của mình, làm hình nộm nhỏ nguyền rủa Ninh Gia, cho nên nàng sẽ không bao giờ tin tưởng Ninh Gia sẽ có chút thành ý nào đối với người muội muội xấu xa này.
Kiếp trước đã như vậy, thì kiếp sau sống lại cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ là nàng cũng sẽ không tiếp tục đầu độc hãm hại tính mạng của nàng ấy nữa, Lục Tiệm Chi của nàng cũng sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp ở trên đời này, lập được chiến công hiển hách, sống lâu trăm tuổi.
Nhưng mà Thẩm Giới, tiểu hoàng tử được Bệ hạ yêu quý nhất, trong tương lai rất có khả năng cũng sẽ trở thành thái tử, nhưng kiếp trước vì sao lại chết sớm, chết khi nào, chết ở đâu?
Khoảng thời gian cuối đời, Quan Linh bị giam cầm ở trong vương phủ thế nên cái gì cũng không biết. Nàng tự thiêu mà chết vì nghĩ rằng hắn vẫn còn sống. Khi trút hơi thở cuối cùng, nàng vẫn đang cầm lấy kỳ linh ngọc mà hắn đã đưa cho nàng trong tuyệt vọng.
Kỳ linh ngọc kia ban đầu khi cầu nguyện vốn dĩ là một cặp, Thẩm Giới cầm ngọc bội nàng cầm ngọc hoàn. Vào sinh thần lần thứ hai mươi của Quan Linh, Thẩm Giới đã đích thân tự mình đeo ngọc hoàn vào tay nàng.
Lần đầu tiên, trên khuôn mặt thanh tú làm điên đảo chúng sinh đó lộ ra vẻ mặt nghiêm túc thành kính, Thẩm Giới dịu dàng nhìn nàng với ánh mắt quyến rũ mê người, hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai nàng sáu từ.
Khẩn cầu thần linh phù hộ.
Đó là thứ duy nhất ở kiếp trước mà hắn đã đưa cho nàng, còn lại phần lớn đều là mượn danh nghĩa của nàng đưa cho Ninh Gia.
Quan Linh giơ tay chạm vào đóa hoa sen được cài trên búi tóc đen ở trên đỉnh đầu, cảm giác mềm mại lành lạnh khiến nàng có chút dễ chịu. Bông hoa này, có lẽ, giống như miếng ngọc bội ở kiếp trước của nàng, là tín vật duy nhất mà cả đời này nàng có được từ hắn.
Ở đời này nàng cùng tiểu vương gia có lẽ sẽ không có bất kỳ sự giao thoa nào.
Quan Linh một đường suy nghĩ lung tung, trong lòng sợ hãi cũng giảm bớt được một chút, dũng khí cũng theo đó mà tăng lên. Bởi vì kiếp trước nàng đã làm rất nhiều điều ác cũng như đã từng tận mắt nhìn thấy những ác quỷ ở dưới địa ngục, nên nàng rất sợ một số oan hồn ác quỷ ở trong khu rừng tối tăm này sẽ quấn lấy nàng đòi mạng.
Đối với những tai họa do con người gây ra, chẳng hạn như côn đồ kẻ cướp, nàng lại không để tâm đến. Quan Linh đã nhận ra rằng dường như có một người nào đó đang âm thầm hộ tống nàng ở trong bóng tối suốt quãng đường đi, người đó là một trong những ám vệ có võ công cao cường nhất bên cạnh Thẩm Giới.
Nàng nhận ra hắn ta.
Kiếp trước, Thẩm Giới tùy ý cho phép nàng kiểm soát tất cả các ám vệ có mặt ở trong vương phủ, Quan Linh cũng đã từng ra lệnh cho Song Ảnh đi giết một số người, ra tay rất nhanh chóng, đao quang kiếm ảnh, kiến huyết phong hầu, chưa bao giờ thất thủ.
Rất có thể là Thẩm Giới sợ Vương Phi tương lai của mình xảy ra chuyện nên đã phái người hộ tống nàng trở về phủ, nhưng sẽ không nghĩ tới nàng lại một đường cưỡi ngựa phi ra khỏi thành. Quả nhiên, chỉ cần đối mặt với Ninh Gia, nàng có thể nhận được sự quan tâm chiếu cố của hắn gấp ngàn lần.
Tuy Quan Linh có chút chua xót, nhưng lại cũng rất biết ơn.
Mặc kệ là ở kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không có bằng hữu, không có tri kỷ. Lần này thỏa hiệp đi đến chùa Phù Sơn cũng là vì để trốn ra khỏi vương phủ, nhân cơ hội này mà bỏ trốn. Nhưng hành trình một đường đầy khó khăn, nguy hiểm mà nàng lại chỉ có thể chống chọi một mình, không ai giúp đỡ nàng một tay.
Nhưng khi đi đến một nơi nguy hiểm, nàng lại phát hiện ra rằng người của hắn thực sự vẫn luôn dõi theo nàng.
Cho nên, nếu như ở kiếp trước người mà Thẩm Giới thích là mình, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Nếu kiếp này hắn lại đổi ý thích ai khác, liệu có cái kết cục khác không?
Quan Linh thất vọng một lúc, nhưng cũng rất nhanh chóng vui vẻ trở lại, bác bỏ ý niệm đó đi.
Kiếp trước nàng cũng chỉ mơ mộng hảo huyền như vậy, yêu sinh hận, hận sinh hận, lãng phí sinh mệnh Thanh Thanh.
Màn đêm dần dần tan đi, một tia nắng từ bầu trời phía đông ló ra nhanh chóng chiếu sáng cả núi rừng. Quan Linh vung roi dài trong tay, hãn huyết bảo mã phát ra một tiếng hí dài, cuốn theo mưa bụi, lá rơi đầy đất thi nhau bay lả tả, một người một ngựa lại bước vào cuộc hành trình đầy vội vã.
Đỉnh núi ở xa xa nhấp nhô, xanh biếc một mảnh, tường thành thấp thoáng xoay quanh ngoằn ngoèo, uốn lượn trải dài. Quan Linh dừng ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía trước, một nụ cười đã mất đi từ lâu lại xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cuối cùng nàng cũng đã trở về quê hương của mình.