Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí

Chương 88




“Ta cho ngươi một cơ hội giải thích. Nếu không giải thích được đừng thắc mắc tại sao ta lạnh lùng với ngươi.”

Sở Hàng Châu cắn môi. Hắn không ngờ chuyện như vậy lại để cho Nhậm Vũ nhìn thấy. Giờ mà không nói rõ ràng thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.

“Ta nói cho ngươi nhưng ngươi nhất định không được nói lại cho Nhậm Huyền biết. Đây vốn là bí mật giữa ta và A Ngọc.”

“Hả? Chuyện gì mà thần bí đến như thế?”

“Chuyện này đầu tiên phải trách Nhậm Huyền. Vì y cứ mãi do dự, suốt một năm mà quan hệ không tiến triển quá nhiều nên A Ngọc mới sốt ruột muốn chủ động trước. Hắn biết trước khi thành thân Lâm Thành từng làm một cặp nhẫn tặng cho Thành vương gia nên mới muốn bắt chước. Hắn không dám nói với ai mới rủ ta đi. Lúc các ngươi nhìn thấy bọn ta ở tửu lâu đó là cả hai đang cùng suy nghĩ thiết kế của cặp nhẫn. Đúng lúc đó thì có mấy cô nương tới bắt chuyện. Bọn ta nói mình đều là hoa có chủ cả rồi, người đó còn là nam nhân. Không hiểu sao bọn họ vô cùng phấn khích, kéo đến ngồi xuống chỗ bọn ta hỏi chuyện. Trong lúc nói chuyện bọn họ có nói về việc ở kinh thành có một nơi làm đồ chơi bằng gỗ rất đẹp. Bọn ta mới hỏi họ địa chỉ để đến nơi đó tìm hiểu xem, nếu được thì đặt hàng làm quà cho tiểu vương gia.”

“Vậy ban nãy ngươi nói có việc muốn nói với ta là...”

“Ta đã đến xưởng gỗ đó xem thử. Ở đó có rất nhiều trò chơi thú vị nên ta muốn bàn với ngươi cùng đến đó xem thế nào.”

Nhậm Vũ gãi đầu, ngượng ngùng cúi mặt.

“Xin lỗi. Là ta hiểu nhầm ngươi. Ta đã nói những lời không hay với ngươi. Ngươi có thể... tha thứ cho ta không?”

“Ngươi nói những lời như vậy với ta, thậm chí còn nói sẽ dời việc hôn lễ. Ngươi nói chỉ cần một câu xin lỗi là xong sao?” Sở Hàng Châu khoanh tay nói dỗi.

“Vậy A Châu muốn thế nào mới tha thứ cho ta, ta cũng sẽ chấp nhận hết.”

“Ngươi nói thật sao?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

Hàng Châu nghiêng đầu suy nghĩ một chốc rồi tiến đến gần Nhậm Vũ nói nhỏ:

“Hôm nay ta muốn nằm trên.”

Nhậm Vũ sửng sốt, mở to mắt.

“A Châu, chuyện này...”

“Không phải ngươi nói chuyện gì cũng chấp nhận sao? Định nuốt lời?”

“Không. Ta không nuốt lời.” Nhậm Vũ suy nghĩ trong thoáng chốc rồi gật đầu. “Ngươi muốn nằm trên thì nằm trên.”

Sở Hàng Châu nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy tên này rất không đáng tin.

“Đừng có hòng chơi cái trò trong ngoài lấp liếm. Ta đã nói ta nằm trên tức là ta trực.tiếp.đè.ngươi.”

Nhậm Vũ bàng hoàng đứng chết trân, cơ thể không tự chủ khẽ run lên. Lần này hắn chết chắc rồi. Sở Hàng Châu không phải là người có thể dễ dàng qua mặt được.

Đẩy Nhậm Vũ nằm lên giường, Sở Hàng Châu lập tức ngồi đè lên

“A Châu, cái này... ngươi không có kinh nghiệm, hay để ta...”

“Đừng có bàn lùi! Hôm nay ta nhất định phải đè ngươi ra một lần. Vũ Vũ à, hôm nay ngươi không trốn được.”

Lúc Sở Hàng Châu cúi xuống hôn hắn, cả người Nhậm Vũ đột nhiên mềm nhũn ra, không còn sức cử động. Lúc này hắn mới biết chọc giận một đại phu là quyết định ngu ngốc đến thế nào.

Nhậm Huyền ngồi trên cây tình cờ quan sát hầu hết sự việc, âm thầm ngồi thắp nhang cho đệ đệ sống sót qua đêm nay. Trời đã tối nhưng Dương Kỳ Ngọc vẫn chưa đến tìm hắn, hắn cũng không muốn đi tìm y. Chuyện lúc sáng phải để chính y tự chủ động đến tìm hắn giải thích mới đúng.

...***...

Chuyện mà Ly Uyên gặp phải khi vào cung, Lâm Thành đã kể cho Tần Thượng Nguyên biết. Y rất tức giận và quyết định phải bàn bạc với hoàng huynh xử lý cho gọn gàng chuyện này. Không thể để những kẻ không biết gì tung tin đồn lung tung được. Ý của Lâm Thành cũng muốn xử lý chuyện này trước khi sinh thần diễn ra. Như bình thường, hắn đến thư phòng của hoàng huynh mà không cần gõ cửa. Hôm nay hắn đến và bất ngờ gặp cảnh hoàng huynh đang ngồi uống trà cùng một người khác. Thượng Nguyên nhíu mày chỉ tay vào kẻ kia, hỏi:

“Sao tên Vưu Xuyên kia lại ở đây?”

Thái tử Vưu Xuyên hôm nay ăn mặc khá đơn giản, khác hẳn với những lần trước hắn gặp. Y dường như không hề ngạc nhiên cũng không khó chịu với cách Thượng Nguyên đối xử với mình. Y giơ tay chào thân thiện.

“Thành vương gia, lâu lắm không gặp. Vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe lắm. Cảm ơn thái tử điện hạ quan tâm. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì mà thái tử lại đến đây một cách im hơi lặng tiếng như vậy?”

“Ta tới đưa thư mời.”

“Thư mời gì cơ?”

“Văn Á sắp thành thân rồi. Vưu Xuyên tới đưa thư mời ta và đệ đến dự.”

Thượng Nguyên kinh ngạc: “Cô công chúa đó tìm được phu quân ưng ý rồi à? Ai mà tốt số thế?”

“Một tráng sĩ của Ô Xá bọn ta. Kể từ khi rời khỏi Đông Vân quốc, Văn Á nài nỉ phụ vương tổ chức một cuộc đi săn giống y như ở đây. Rồi từ đó con bé tìm được người kia. Y cũng có khả năng thu hút các loài động vật khác như Lâm Thành đấy.”

“Vậy à? Thật mừng quá!”

Thượng Nguyên ngoài mặt thì cười nói thế nhưng trong lòng đã muốn nổi bão. Cô công chúa đó rõ ràng đã buông tay A Thành của hắn rồi thế mà còn cố tình chọn phu quân giống như y mới chịu.

“Chỉ là đưa thiệp mời thôi mà phải khiến thái tử đích thân đưa đến đây a?”

Là ta trốn đi đó. Cả năm nay lúc nào ta cũng phải đi theo tháp tùng con bé đi tìm phò mã, còn phải liên tục dọn cái mớ hỗn độn mà nó gây ra. Mệt chết ta rồi. Cho nên mới nhân có vụ gửi thư mời ta mới đóng giả làm sứ giả để đến đây.”

“Vậy sao? Ta đang ngạc nhiên hoàng đế Ô Xá có rất nhiều con trai, sao lúc nào cũng là ngươi đi theo cô ta vậy?”

“Bọn họ là huynh muội cùng một mẹ sinh ra.” Thịnh Nam giải thích ngay.

Thượng Nguyên nhíu mày nhìn Thịnh Nam, đang hỏi Vưu Xuyên, huynh ấy trả lời làm gì.

“Đã đến đây rồi thì ở chơi vài ngày rồi về.” Thịnh Nam đề nghị.

“Nếu bệ hạ đã có lời mời ta rất sẵn lòng.”

Có mà hắn chỉ chờ mỗi câu này của hoàng huynh thì đúng hơn. Thượng Nguyên thầm nhủ trong lòng như thế chứ không nói ra. Nếu không phải hoàng huynh có vẻ vui khi thấy y xuất hiện hắn đã không do dự mà tống y về lại Ô Xá rồi.

“Ta nghe nói sắp đến sinh thần của tiểu vương gia. Có thể cho ta đến tham gia chung với được không?”

Thượng Nguyên nhướng mày nhìn Thịnh Nam. Cả chuyện sinh thần của Ly Uyên cũng nói cho tện này biết rồi.

“Nếu là khách của hoàng huynh đưa tới ta dĩ nhiên sẽ không từ chối.”

Thịnh Nam nhíu mày. “Đệ nói kiểu gì thế?”

“Khụ khụ. Ta nói đùa thôi. Thái tử muốn đến chung vui cùng Uyên nhi, ta dĩ nhiên cảm thấy rất vinh hạnh.”

Lời nói nghe rất hay nhưng cái nụ cười giả tạo kia rõ ràng không tình nguyện. Dù vậy chỉ càng khiến Vưu Xuyên thêm hứng thú. Hắn rất muốn gặp lại Lâm Thành xem cuộc sống của y thế nào rồi về kể lại cho muội muội tức chơi.

...***...

Cả ngày hôm nay Kỳ Ngọc không hề đến tìm khiến tâm trạng của Nhậm Huyền rất không ổn. Gương mặt bình thường vốn lạnh lùng, giờ lại càng thêm lãnh đạm. Ai cũng không dám chọc vào hắn. Nhậm Vũ đi theo bảo vệ Thượng Nguyên, Lâm Thành đưa Ly Uyên ra ngoài chơi nên hắn cũng đi theo. Tuy nhiên tâm trạng của hắn khiến cậu nhóc Ly Uyên rất không thoải mái. Lâm Thành cũng rất dễ dàng nhìn ra điều đó.

“Nếu huynh đã sốt ruột như thế tại sao không chủ động đi tìm người ta đi?”

“Ta... Ta không sốt ruột gì cả.”

“Bộ dạng lúc này của huynh nói không có gì ai mà tin chứ. Huynh xem Uyên nhi cũng bị tâm trạng của huynh ảnh hưởng rồi, đi chơi cũng không thấy thoải mái.”

Nhậm Huyền giật mình vội cúi đầu.

“Xin lỗi. Ta… ta không cố ý.”

“Không phải ta trách huynh. Chuyện của huynh và Kỳ Ngọc ta có thể đoán được phần nào nguyên nhân rồi. Giờ phấn chấn tinh thần lên rồi theo ta đến một nơi.”

Lâm Thành đã cho xe ngựa chạy ra khỏi cổng thành, đến nơi vực thẳm mà hắn đã rớt xuống cách đây bốn năm. Nhìn thấy nơi này Nhậm Huyền chợt nhớ đến câu chuyện về thế giới khác mà Lâm Thành kể cho hắn, cũng nhớ đến câu nói mà Lâm Thành đã từng nói với hắn: nếu hắn không biết trân trọng Kỳ Ngọc sợ rằng sẽ có lúc phải hối hận. Nhậm Huyền nhìn khung cảnh ám ảnh đó, không nói gì.

“Ta hiểu tại sao chuyện tình cảm của huynh và Kỳ Ngọc lại tiến triển chậm như vậy. Bởi vì huynh đang sợ. Từ đầu đến cuối đều là Kỳ Ngọc theo đuổi huynh. Thằng nhóc quá nhiệt tình, quá chân thành, thậm chí không tiếc mạng sống vì huynh. Ban đầu huynh đồng ý ở cùng với Kỳ Ngọc không hoàn toàn vì yêu mà chủ yếu là vì cảm kích, đúng không?”

Nhậm Huyền gật đầu. Hắn rất ngạc nhiên là tại sao Lâm Thành lại có thể nhận ra được. Ngay cả Nhậm Vũ cũng nghĩ là hắn đã yêu Kỳ Ngọc mới đồng ý ở cùng với y.

“Vậy bây giờ thì thế nào? Huynh đã yêu Kỳ Ngọc chưa?”