Nhật Ký Son Môi

Chương 5




Câu Chuyện Thứ Hai : Sự xuất hiện của người yêu cũ

Sài Gòn không phải là một thành phố đẹp, ít nhất là trong mắt tôi. Nó ồn ào quá và khói bụi lắm. Tuy nhiên, vì Sài Gòn là một thành phố lớn. Nhờ sự ồn ào, náo nhiệt, to lớn và đông dân ấy. Những cuộc gặp gỡ có thể đến rồi đi mau chóng mà chẳng mấy ai để ý. Âu đó cũng là một điều hay. Khác với những ngày tôi còn ở Hà Nội (từ bé đến lớn tôi đều sống ở Hà Nội với bố mẹ và em trai mình) đi đâu cũng gặp người quen. Không phải vì tôi quen biết quá rộng mà bởi vì Hà Nội quá bé. Bé đến nỗi người ta có thể ngồi trên phố Hàng Bông vài giờ thôi, cũng đủ để gặp hết lượt người quen này tới người quen nọ lướt xe bay bay trên con phố đó.

Trước đây, tôi có yêu một người từ thời trung học, hơn tôi hai tuổi. Lúc đó, tôi 17 còn anh ta 19. Tôi vẫn là nữ sinh, còn anh ta đã thoát ra khỏi sự kìm kẹp của trường trung học. Lúc chúng tôi mỗi đứa một nơi, anh ta sang Pháp du học, còn tôi chơi vơi ở lại Việt Nam một mình trong ngờ ngệch, tôi đã buồn bã khôn xiết.

Mặc dù, khi ở Việt Nam, ngay gần bên tôi, anh ta cũng chẳng phải là một hình mẫu hoàn hảo gì cho cam. Tôi biết, nói xấu người yêu cũ là một hành vi tệ hại. Chính vì thế, tôi xin thanh minh rằng, tôi không nói xấu, chỉ nói sự thật thôi.

Anh ta là một "thành phần bất hảo" và thường xuyên bỏ rơi tôi rồi mất tích đâu đó mấy ngày. Lúc đó, tôi cuống đi tìm. Liên lạc thì điện thoại tắt máy, nhà thì anh ấy không về .Tôi không biết phải làm thế nào. Bạn tôi mới bảo: "Mày cứ lên Hàng Bông, ngồi ở vỉa hè cả ngày, thế nào cũng thấy nó đi qua!". Ôi trời ơi, vậy mà đúng quá, tôi chỉ mới ngồi ở phố Hàng Bông có vẻn vẹn…mấy tiếng thôi, đã thấy người yêu chở một cô gái đang ôm anh ấy chặt cứng phóng qua vèo vèo. Nhìn cảnh tượng đó mà tôi shock, suýt xỉu.

Tôi sau này hay khuyên người ta là…cứ ra… Hàng Bông mà tìm người thất lạc. Tất nhiên điều này chỉ nói cho vui thế thôi, chứ cái đứa "cố tình đi lạc" mà nó chơi với tận Hải Phòng, Tuyên Quang hay Sài Gòn thì làm sao mà tìm được ở Hàng Bông?

Xét cho cùng, những thứ đã cố tình đi và cố tình trốn, chúng ta không nên đi tìm. Vì nếu có tìm thấy điều ấy chỉ khiến cho ta thêm đau lòng.

Nỗi đau ngày hôm đó tôi còn nhớ rõ như in. Tôi đã chiến đấu với cảnh tượng ấy với tư cách một nữ sinh trung học kiên cường nhất. Haha. Dĩ nhiên, ngoài tư cách nữ sinh trung học, tôi còn tư cách gì nữa ở tuổi mười bảy đó? Nếu nói mười bảy tuổi yêu là sớm thì cũng không hẳn, nhưng ở tuổi ấy, một đứa con gái sẽ trở nên quá ngây ngô để đối mặt với những vấn đề khi yêu. Đặc biệt là sự phản bội. Như An Nhiên bây giờ, đã là một thiếu nữ hai mươi tư tuổi hẳn hoi, mà vẫn khóc như mưa vì những gì đang diễn ra trước mắt, thì một cô gái mười bảy tuổi như tôi lúc đó, phải làm gì đây?

Tôi sẽ trả lời ngay bây giờ: Tôi đã chấp nhận điều đó như một sự hiển nhiên. Khi người ta không thể làm gì được để thay đổi hoàn cảnh, người ta ngoan ngoãn chấp nhận hoàn toàn.

Một thằng con trai mười chín tuổi, đối với phụ huynh và những người lớn tuổi, thì nó chỉ là một thằng con nít thôi. Đối với những đứa con gái nhỏ tuổi hơn, nếu thằng đó đẹp trai và biết cách cư xử, thì thằng đàn ông ấy hẳn là tuyệt vời nhất thế giới.

Đối với người lớn, thì con nít không biết tình dục là gì. Nhưng đối với một thằng con trai mười chín tuổi, nó đã không còn là con nít nữa. Nó biết tình dục là gì.

Nổi khổ của tôi khi đó, không chỉ là việc người đó ngoại tình. Mà còn là việc anh ta biết tình dục là gì, còn tôi thì không biết và không muốn biết.

Vậy thì , "em phải chấp nhận việc anh đi chén gái! Đó chỉ là nhu cầu thôi. Nhu cầu không phải tình yêu!". Ơ, thế tình yêu mà thiếu nhu cầu thì có phải là tình yêu không? Đâu ai biết!

Ừ thì, tôi cũng hiểu cái lý thuyết mà anh ta nói. Hoặc giả đó tôi đang cố tỏ ra rằng mình là đứa con gái biết điều và hiểu biết nhiều. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy cái suy nghĩ đó thật ngu ngốc. Tôi tự lừa mình rằng, những đứa con gái đó chỉ là đồ chơi mà thôi, còn tôi mới là " chính thức". Và tôi tin chắc rằng, không ít cô gái ngây thơ, cũng nghĩ dại dột như tôi khi đó. Rằng mình là "chính thức", còn "bồ bịch" của người yêu mình là " đồ chơi". Đó là định nghĩa dở hơi của những đứa con gái tính cách còn hôi mùi sữa.

Bởi một khi, một thằng đàn ông đã xem một đứa con gái là trò chơi, thì nó cũng chẳng tử tế gì với mình đâu. Nó cũng sẽ xem mọi phụ nữ như nhau, đều là trò chơi của nó, nếu nó còn có thể điều khiển được.

Sau này, khi anh ta sang Pháp du học, chúng tôi vẫn giữ liên lạc và vẫn …yêu nhau. Tình yêu đó - có - thể - là - có - thật. Tình cảm của tôi dành cho anh ta cũng có - thể - đã - từng - tồn - tại. Nhưng có lẽ nó đã chết vào cái ngày anh ta chia tay với tôi một cách thẳng thừng qua…chat. Chỉ đơn giản là anh ta có người con gái khác.

Vậy là anh ta đã sẵn sàng cắt đứt sợi dây nối liền con rối - là tôi, đang vẫy vùng trong tuyệt vọng. Khi ấy, tôi mới mười mấy tuổi, việc chia tay người yêu lúc đó là một nỗi buồn khó diễn tả nổi. Một cú shock không thể đặt tên là cú shock, bởi nó nặng nề hơn thế. Một cú shock chỉ có những " đứa trẻ" mười mấy tuổi, mới có thể nhớ mặt đặt tên.

Anh ta quá phũ, phũ đủ để tôi cảm thấy chán mình đủ nhiều. Để dần dần xóa sạch hình bóng ấy. Chúng tôi đã có ít nhiều kỷ niệm. Những gì tôi làm cho anh ta cũng có thể đong đầy thành nhiều bình đựng lớn. Nhưng một tình yêu dễ dàng từ bỏ thì không phải là tình yêu. Rồi, ta …cũng… quên nó đi…!

Và rồi, khi tôi đang ở trong thời kỳ khủng hoảng tuổi hai mươi, anh ta đã trở về. Ngồi đây, ngay trước mặt tôi, tại Sài gòn, nơi mà chúng tôi thậm chí không hề có lấy một mẩu kỷ niệm nhỏ. Anh ta vẫn thế, xấu xí hơn cái ngày anh ta ra đi. Chiều cao vẫn vậy, đủ đẹp để mặc những bộ đồ màu mè và hợp mốt. Ánh mắt vẫn thế, đầy sự van xin và níu kéo trời cho. Có thể, cuộc đời đã nhào nặn anh ta thành một người đàn ông có trái tim rất tệ, nhưng lại cho anh ta cái vẻ bề ngoài miễn chê, đầy quyến luyến và thừa nhân đạo.

Sau ba năm, con người ta sẽ thay đổi chứ?

Tất nhiên rồi, ba năm là quá dài mà.

Nó dài đến nỗi, tôi đã cắt tóc đến vài lần. Vậy mà giờ đây tóc tôi vẫn dài đến mông.

Ba năm là quá dài mà.

Nó dài đến nỗi, tôi đã cao thêm 5cm.

Ba năm là quá dài mà.

Nó dài đến nỗi, khuôn mặt tôi đã mất hết sự ngây thơ, cái nhìn của tôi đã trở nên hoài nghi và suy nghĩ của tôi thì nặng trĩu những mơ hồ.

Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt anh ta, tôi lại thấy ba năm mới chỉ như ngày - hôm - qua, vừa trôi đi vội vã. Anh ta, không thay đổi nhiều ( ít nhất là vẻ bề ngoài ) như (vẻ bề ngoài) tôi đã đổi thay.

Có một thứ rõ ràng hơn hết thảy đã không còn nữa trong tôi như cách đây ba năm, đó là cảm xúc. Đối diện với anh ta, tôi chẳng có tý cảm xúc nào.


Có một thứ rõ ràng hơn hết thảy đã không còn nữa trong tôi như cách đây ba năm, đó là cảm xúc. Đối diện với anh ta, tôi chẳng có tý cảm xúc nào.

Cầm ly trà nóng trên tay, tay tôi xoay xoay theo viền ly ấy. Tôi nhìn vào mắt mình phản chiếu trong nước. Bỗng nhiên, giật mình khi nghe anh ta hỏi:

- Dạo này em yêu đương thế nào?

- Bình thường - Tôi trả lời cụt lẩn.

- Bình thường là không ổn rồi.

- Anh đừng ra vẻ quá hiểu em! Còn anh, thì sao?

- Anh lúc nào chẳng cô đơn.

- Thôi,anh đừng phét lác nữa. Anh thì lúc nào chả nói cô đơn. Trong khi cũng có hơn chục cô dự phòng, chưa kể người chính thức - Tôi nhìn anh ta và nói với giọng điệu mỉa mai.

- Anh làm gì có ai?

- Anh làm như em bị ngu ý. Anh có người yêu từ mấy năm nay làm gì mà em không biết!

- Em lúc nào cũng thế, chỉ thích ném đá vào hội nghị. Không bao giờ chịu giả vờ không biết cái mà mình đã biết.

Đấy, này thì ba năm, có ba năm thì tính cách "lẳng lơ" vẫn chẳng hề thay đổi. Có ba nghìn năm thì một người đàn ông tồi vẫn cứ tồi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.

- Về nhà anh đi!

Anh ta nói câu này lúc 11 giờ đêm hôm ấy, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau ba năm. Một câu nói có đủ hình thù và thái độ.

Tất nhiên là : Tôi không về nhà anh ta.