Nhật Ký Sa Tăng

Nhật Ký Sa Tăng - Chương 25










Ngày 09 tháng 04 năm thứ nhất



Ven đường, có bốn học giả đang thảo luận về nguồn gốc của loài người.



Đại sư huynh đi tới, bốn người liền liếc xéo một cái. Một lão già tên là Darwin nói: “Các ông nhìn này! Tôi nói có sai đâu, con người là do khỉ tiến hóa thành, hắn chính là bằng chứng tốt nhất! Tên lông rậm này chính là hình thái trung gian trong quá trình tiến hóa của loài người !” Mọi người đều đồng ý.




Đại sư huynh nghe xong lấy làm đắc ý lắm, tự nhiên cảm thấy phơi phới, như chính hắn đúng là tổ tiên của loài người .



Nhị sư huynh đi tới, bốn người lại liếc một cái. Một ông râu dài tên là Acsimet nói : “Các ngươi nhìn kìa! Ta cũng tìm được chứng cứ, con người là do lợn tiến hóa thành, tên ụt ịt kia chính là bằng chứng tuyệt vời nhất, nó chính là hình thái trung gian trong quá trình lợn tiến hóa thành người!” Mọi người cùng gật đầu đồng ý.



Nhị sư huynh cũng rất chi là đắc ý.



Tiếp đến, Bạch Long Mã đi đến trước mặt bốn người thì đột nhiên hóa thành người. Họ liền trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn. Một học giả tên là Newton nói: “Ta cảm thấy người phải là do ngựa tiến hòa thành mới đúng, người này chính là bằng chứng!” Mọi người không tiếc gật đầu, có vẻ đồng ý lắm.



Bạch long mã rất là cao hứng.



Sư phụ đi tới, bốn người lại quan sát. Một học giả tên là Da Vinci kêu lên: “Các ngươi sai hết rồi! Nhìn rõ lão kia kìa! Chúng ta có thể có kết luận: Người là do lừa tiến hóa mà thành !”



Sư phụ: “......”



Ngày 12 tháng 4 năm thứ nhất




Sáng sớm, Sư phụ mang một quyển sách ra hỏi nhị sư huynh : “Bát Giới, quyển sách này nói trái đất của chúng ta hình tròn, không ngừng bay và tự xoay tròn! Điều này có đúng không nhỉ?”



Nhị sư huynh : “Đúng, đúng !”



Sư phụ trầm tư hồi lâu, rồi như chợt hiểu ra điều gì, gật gù nói: “Chả trách lúc nào thầy cũng có cảm giác mất phương hướng và đôi khi lại chóng mặt!”



Ngày 14 tháng 04 năm thứ nhất



Buổi sáng, chúng mình tới một thị trấn.



Xa xa dưới cổng trấn, một đám người đang ngước lên nhìn cái quái gì ấy, lại gần thì ra là một tiểu tử trên cổng thành đang muốn nhảy xuống.



Nghe ngóng một hồi mới biết được, nguyên lai tên tiểu tử này là cu-li ở một công trường, chủ thầu nợ hắn nửa năm tiền công mà không chịu trả, hắn bèn nghĩ ra cách này để thu hút sự chú ý.



Chỉ trong chốc lát, mọi người đã tìm được lão chủ thầu. Lão ta thật ấn tượng với chiếc bụng núng nính mỡ, ì ạch mở bên cửa chiếc kiệu chống đạn siêu cấp xa hoa để bước xuống.




Vừa chạm đất, hắn hướng về phía tên tiểu tử kia hô lên: “Ngươi có té chết, ta cũng không có cắc nào cho ngươi! Không phải chính ta đã hứa khi nào có tiền chắc chắn sẽ phát cho các ngươi rồi à!”



Tiểu tử mắng: “Tên béo chết tiệt! Tí chút tiền công ấy mà ngươi cũng không có à? Nực cười! Chỉ cần ngươi ăn ít đi một bữa cơm là có dư!”



“Tốt! Vậy nhảy đi! Dú sao ta cũng chẳng có tiền!” Nói xong liền nghênh ngang rời đi.



Tiểu tử ấy thét to một tiếng : “Ông trời, thiên lý ở đâu?” Rồi nhún nhười nhảy xuống, đại sư huynh chạy như bay qua đỡ được hắn.



Ta liền đem tiền riêng tặng cho người bạn nhỏ và nói: “Ngươi cứ cầm trước đi! Tiền hắn thiếu ngươi, sư phụ chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi đòi lại!”



Tiểu tử cảm ơn rối rít rồi cầm tiền rời đi.