Nhật Ký Rung Động Của Bác Sĩ Tống

Chương 42: Ghen tuông




Tống Thừa Nhiên mặt mày tối tăm, nắm chặt cổ tay Lâm An, kéo cô vào phòng thay đồ gần bể bơi. Cơn ghen tuông như tảo biển cuồn cuộn dâng lên, càng làm gia tăng sự khó chịu mà anh rất ít khi thể hiện.

Khi vào trong một phòng thay đồ, anh lập tức đẩy cô vào trong. Anh khóa cửa, giữ chặt vai cô, ép cô vào tường.

Vẻ đẹp của anh khiến cô không thể rời mắt; chiếc áo choàng tắm trắng của anh vì động tác mà trở nên hơi xộc xệch, làn da dưới ánh đèn toát lên vẻ trắng sáng như ngọc.

Ánh mắt anh sắc bén, mang theo sự thâm trẩm mà chỉ những người trải qua dày dạn mới có được, nhưng dường như bên trong còn ẩn chứa những điều phức tạp và sâu sắc hơn.

Lâm An nhất thời ngây người, mãi cho đến khi nhận ra mình bị vòng tay của anh bao trùm trong một không gian nhỏ hẹp, cô mới từ từ hoàn hồn lại.

Tống Thừa Nhiên có vẻ như... thật sự giận dữ.

Anh cao hơn cô rất nhiều, giờ đây lại đứng ở vị trí trên cao, ánh mắt chằm chằm nhìn cô, khiến cô cảm thấy như bị áp lực, không biết trốn đi đâu.

"Thừa Nhiên?" Lâm An cảm thấy rợn cả người dưới ánh mắt của anh, mắt nhìn xuống đất không dám nhìn thẳng, nhưng cũng không biết nên đặt tầm nhìn vào đâu.

"Cởi ra." Giọng anh vẫn trong giới hạn bình tĩnh.

Lâm An giật mình, ngầng đầu lên trong sự ngạc nhiên.

Tổng Thừa Nhiên muốn cô cởi bỏ chiếc áo tắm sao?

Nhưng... tại sao?

"Không, em rất thích bộ đồ bơi này." Lâm An hiếm khi từ chối yêu cầu của Tống Thừa Nhiên, "Hơn nữa, em còn phải mặc nó sau này."

Cô còn muốn tiếp tục như thế này, để cho những người đàn ông có ý đồ không trong sáng nhìn vào?

Thần kinh của Tống Thừa Nhiên như bị kéo căng, nhìn vẻ mặt kháng cự của Lâm An, anh cảm thấy một loại cảm xúc khó tả trào dâng.

Anh chỉ thấy lạnh gáy, làm gì cũng thấy không thoải mái.

Bàn tay trắng trẻo, dài của anh nâng cằm Lâm An, ép cô ngầng đầu nhìn anh.

Ánh mắt của Tống Thừa Nhiên chứa đựng sự tức giận không thể kìm nén, ngay cả anh cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận.

"Anh không thích em mặc như vậy."

Mỗi khi nhắm mắt lại, anh đều có thể hình dung ra hình ảnh Lâm An trong bộ đồ bơi hở hang quá nhiều da thịt.

Giữa bể bơi đông đúc, cô thoải mái đón nhận ánh nhìn của những người xung quanh, bên cạnh lại có một người đàn ông đang thèm thuồng nhìn cô.

Trên khuôn mặt anh như đang ẩn chứa cơn bão, mang theo hơi lạnh nhưng lại khó đoán định được thực sự anh đang nghĩ gì.

Thế nhưng Lâm An lại hiểu sai ý, nghĩ rằng Tống Thừa Nhiên cảm thấy cô xấu hổ.

Nhưng xấu hổ cũng chỉ là chuyện của cô, bởi vì không ai biết mối quan hệ của họ, cũng sẽ không ai mang chuyện này ra để chế giễu anh.

Rõ ràng trong mấy ngày qua anh đã rất lạnh nhạt với cô, giờ đây lại chỉ vì một bộ đồ mà mới bắt đầu có sự giao tiếp với cô.

Nói cho cùng, chẳng lẽ cô còn không bằng bộ đồ này sao?

"Em mặc gì không cần anh quản!"

Cảm xúc bùng lên, cô cũng không thể kiểm soát được bản thân.



Câu này vừa nói ra, tâm trạng Tống Thừa Nhiên càng thêm nặng nề.

Sự kiên nhẫn của anh sắp hết, bàn tay đang giữ bả vai Lâm An càng siết chặt. Không tự chủ được, anh đã dùng một chút sức lực, da cô bị áp lực đè lên nên hiện lên màu đỏ nhẹ.

Lâm An dùng sức đẩy ngực anh, muốn đẩy anh ra xa: "Buông ra, em phải đi."

Tổng Thừa Nhiên không lùi nửa bước, khi nghe Lâm An nói muốn đi, cảm giác chua xót trong lòng lại dâng lên.

Anh nhất thời không kiềm chế được bản thân, nửa thật nửa đùa hỏi cô: "Em có phải thích người khác rồi không?"

Lâm An dừng lại động tác vùng vẫy, lần nữa ngẩng đầu lên. Cô bất ngờ nhận ra trong ánh mắt thường ngày lạnh nhạt của anh trước người khác, có chút gì đó như đang mong chờ.

Cô bình tĩnh lại ngay sau khi nhận ra điều đó, kiên quyết xua tan ý nghĩ hoang đường trong đầu.

"Anh bận rộn như vậy, chắc chắn sẽ không có thời gian quan tâm đến người em thích là ai chứ?"

Đúng vậy, anh rất bận, bận đến mức không về nhà, bận đến mức chỉ có thời gian lưu lại trong thư phòng, không để lại cho cô một tin nhắn nào.

"Và hơn nữa, anh cũng sẽ không quan tâm."

Lâm An nhìn vào đôi mắt của anh, cố gắng dùng ánh mắt để phản đối sự thờ ơ của anh đối với cô.

Cô đã thích anh lâu như vậy, Tống Thừa Nhiên đều biết, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện điều gì. Đến giờ phút này, cô mới nhận ra anh chỉ có trách nhiệm với cô mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm An không khỏi thở dài, nhẹ nhàng đẩy Tống Thừa Nhiên, giọng nói cũng trở nên thiếu sức lực.

"Buông em ra đi."

Tim Tống Thừa Nhiên đau nhói, anh khao khát được kéo Lâm An về bên mình, khao khát kiểm soát từng cử động của cô, dường như chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu được phần nào sự bực bội không có nguồn gốc trong lòng.

Nhưng anh lại không thực sự cân nhắc đến cảm xúc của cô.

Quay đi quay lại, anh mới nhớ ra những hành động trong những ngày qua của mình là xuất phát từ lý do gì.

Anh từ trước đến nay không muốn liên quan đến tình cảm, nhưng khi bỗng nhiên quay đầu lại, anh mới phát hiện ra rằng mình đã bị Lâm An kéo vào một vực thằm không thể quay đầu.

Vì mong chờ có sự tiếp xúc thân thể với cô, nên anh đã một lần, rồi lại nhiều lần để cô bước vào cuộc sống của mình, anh cực kỳ khinh bỉ hành động thấp hèn của bản thân.

Vì sợ mất Lâm An, sợ cô biết được bí mật xấu hổ của mình, sợ Lâm An sẽ bỏ rơi anh vì một người đàn ông khác.

Vì vậy, trước khi tất cả xảy ra, anh đã hành động trước, đẩy cô ra xa, để có thể giữ lại chút tự tôn kiêu ngạo của mình.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc này, anh mới nhận ra sự ngốc nghếch của bản thân.

Hai người rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ, nụ cười gượng gạo trên mặt Lâm An từng chút từng chút một lặn xuống.

Nước mắt trong đôi mắt cô không còn kiềm chế được nữa, cô gần như cầu khẩn, nắm chặt lấy áo tắm của Tống Thừa Nhiên, với giọng nghẹn ngào nói: "Thừa Nhiên..."

Bất ngờ, một nụ hôn mãnh liệt mang theo hương thơm quen thuộc rơi xuống.

Lâm An ngạc nhiên mở to đôi mắt, nhưng chỉ có thể thấy được anh gần ngay trước mặt.

Cô ngỡ ngàng đến mức không thể tin được, nước mắt cứ thế trào ra từ khóe mắt.

Làm sao cô có thể tin được rằng, vào khoảnh khắc này, Tống Thừa Nhiên lại chủ động hôn cô?

Nụ hôn này đến bất ngờ, cũng rất mãnh liệt. Như một ngọn lửa lớn, khao khát cô, thiêu đốt cô, và cuối cùng còn muốn nuốt chửng cô.



Cái nóng từ đồi môi và lưỡi quấn chặt lấy nhau từng chút một, khiến trái tim Lâm An như muốn bị thiêu cháy.

Sự ghen tị như những dây leo quấn chặt trong huyết quản, anh biết rằng như vậy sẽ khiến bản thân lộ rõ bộ mặt xấu xí, nhưng anh không còn cách nào khác.

Hôn lấy đôi môi mềm mại của cô, từng vị giác nhạy cảm trên lưỡi, cũng như đầu lưỡi nhạy cảm đều phải chịu sự tấn công của anh.

Hai tay mạnh mẽ ôm chặt vai cô, như thể muốn nghiền nát cô vào cơ thể mình, mạnh mẽ ép hai người xích lại gần nhau, không hề có ý định tách rời.

Mỗi nụ hôn sâu đều mang theo vị chua chua ngọt ngọt của rượu cam.

Khi Lâm An sắp không còn không khí, nụ hôn quấn quít và kéo dài này cuối cùng cũng kết thúc.

Tống Thừa Nhiên cũng có phần lúng túng, dựa vào vai cô, cúi đầu thở hồn hền.

Hơi thở nén lại trước đó, bất ngờ tiêu tan đi một nửa chỉ vì nụ hôn này.

"Ha..." Lâm An bị nụ hôn làm cho choáng váng, toàn thân mềm nhữn không còn sức lực. Nếu không phải Tống Thừa Nhiên vẫn đang ôm chặt lấy eo cô, có lẽ cô đã ngã xuống rồi.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, cô thật sự ngoan ngoãn, đôi môi hồng hào hơi hé mở, khiến Tống Thừa Nhiên không thể kiềm chế mà thổ lộ tâm tư của mình.

"Anh rất ghen tị."

Câu nói này chính xác lọt vào tai Lâm An, nhưng cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Cô nỗ lực điều chỉnh nhịp thở, ngơ ngác hỏi anh: "Ghen tị... với ai?"

Tống Thừa Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt là sự nghiêm túc không thể chối cãi: "Ghen tị với tất cả mọi người."

Ánh mắt Lâm An khẽ động, trong lòng như có điều gì đang âm thầm rung động: "Tại sao?"

Tuy nhiên, câu hỏi này, Tổng Thừa Nhiên không nhanh chóng trả lời Linh An.

Anh chỉ dùng ngón tay sờ sờ lên vị trí vai của cô, vuốt ve họa tiết nhỏ trên chất liệu vải của bộ đồ bơi, nhưng trên mặt lại thể hiện sự không hài lòng mãnh liệt.

Ghen tị vì mọi người có thể nhìn cô một cách công khai, không hề che giấu.

Trong khi đó, anh lại nhỏ nhen đến mức chỉ muốn cô mặc đồ bơi trước mặt mình, chỉ đề mình anh được ngắm nhìn.

Linh An từ từ suy nghĩ về những hành động có phần kỳ lạ của Tống Thừa Nhiên so với bình thường, dần dần cảm nhận được ý nghĩa sâu xa.

Cô do dự nói ra nghi vấn của mình: "Có phải... anh đang ghen không?"

Khi nhận ra điều này, vành tai của Tống Thừa Nhiên không thể tin được mà đỏ bừng lên, nhưng anh vẫn giả vờ tỏ ra bình tĩnh: "Vớ vẩn!"

Đúng vậy, Tống Thừa Nhiên sao có thể ghen tuông với cô được chứ?

Ánh sáng trong mắt Lâm An đầy mong chờ lại rõ ràng tắt dần, cơ thể cô co lại, vai hơi sụp xuống, đó là một nỗi buồn rõ ràng.

Tống Thừa Nhiên cảm thấy đau lòng vô cùng, lập tức hạ giọng để an ủi cô.

Anh hôn đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô, may mắn thay, cô không hề phản kháng nụ hôn của anh. Sự chiếm hữu và cảm giác thỏa mãn khiến toàn thân anh như tràn đầy sức sống.

Anh lại hôn lên đôi môi Lâm An một lần nữa, rồi mới thấp giọng thì thầm.

"Anh thực sự đã ghen.