Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng - Quyển 3 Chương 33: Tặng minh châu tửu tứ chiêu danh tướng




(Giải thích tựa chương: Tặng minh châu, quán rượu chiêu danh tướng)



Tóc Kỳ Lân còn ướt sủng, đến sảnh ngồi xuống, trên mặt không rõ cảm xúc.



“Nói đi.” Kỳ Lân lên tiếng: “Sẵn cho xin một chén trà, mới tắm xong hơi khát nước.”



Nha hoàn nâng ấm mở chung, rót một chung nước nóng.



Từ lúc ở Giang Đông, Kỳ Lân có cắt tóc một lần, từ đó đến nay cứ để dài không cắt, bây giờ đã dài gần bằng tóc nam tử nơi này, sau khi tắm xong chưa cột lên, nên một đầu tóc đen tản ra, lại mặc áo lụa xanh lam, từ xa trông giống như nữ tử.



Điêu Thiền nói: “Ngươi đón ta ra khỏi Tiểu Bái, thật lòng mang ơn ngươi, nhưng vẫn không có cơ hội nói ra.”



Kỳ Lân cười đáp: “Nên làm, phân ưu với chủ công.”



Điêu Thiền phẩy tay áo, hai tay khép sát lại đặt trước bụng, dịu dàng nói: “Phụng Tiên xuất thân Cửu Nguyên, vất vả lăn lộn ở hai nơi Lạc Dương và Trường An, nay đến được Lũng Tây, nghĩ đi nghĩ lại, thật không thể không kể đến công sức của ngươi.”



Kỳ Lân nói: “Không dám.”



Điêu Thiền: “Quân sư trí tuệ, mưu kế trác tuyệt, dự đoán tiên cơ, người khác nghĩ ra được một nước cờ, quân sư đã nghĩ đến mười bước, trăm bước, thậm chí kết cục cả ván cờ thế nào đều có thể định liệu trước. Hôm nay, quân sư có đoán được lòng ta đang nghĩ gì hay không?”



Kỳ Lân mỉm cười, lắc đầu.



Điêu Thiền thở dài xa xăm: “Phụng Tiên cưng chiều ngươi, Cao tướng quân che chở ngươi, Trương tướng quân ngưỡng mộ ngươi, tất cả hạ nhân cũng đối với ngươi cúi đầu ngoan ngoãn, Trần Công Đài là do ngươi tiến cử vào, Cam Hưng Bá, Giả Văn Hòa là ngươi chiêu hàng.



“Người trong quân của Hầu gia, từ trên xuống dưới đều bội phục ngươi sát đất, thậm chí, ngay cả thân binh trong phủ đều bảo nhau rằng, có ngươi ở đây, vạn dặm giang sơn này, chỉ cần Phụng Tiên muốn, một ngày nào đó ngươi sẽ vì hắn thâu tóm vào trong tay.”



Kỳ lân gật đầu nói: “Đúng vậy, ta còn là kẻ vạn người mê, ngay cả Xích Thố cũng thích ta cơ mà.”



Điêu Thiền nói: “Đúng vậy, cho nên, thân là chủ mẫu, nếu không nhún nhường cho qua, nói không chừng sẽ mang danh bụng dạ hẹp hòi, bị người ta bôi nhọ. Phụng Tiên còn che chở người ngày nào, ta sẽ trở thành tầm ngắm của thiên hạ ngày đó. Các ngươi chỉ biết có giang sơn, Nam chinh Bắc chiến, nào có để ý đến nữ nhân chúng ta.”



Trương Liêu nghe tin Lã Bố đã về thành, sau giờ Ngọ buông hết công việc đi đến phủ để báo cáo, đi đến trước sân, chợt thấy bóng dáng nữ tử trong sảnh, sắc mặt Điêu Thiền không được tốt lắm đang ngồi giữa sảnh, lập tức cau mày.



Trương Liêu chắp tay nói: “Mạt tướng cầu kiến chủ công.”



Điêu Thiền nói: “Chủ công vừa ngủ, khi nào thức dậy sẽ gọi ngươi đến, mời Trương tướng quân về trước.”



Trương Liêu nghi hoặc vô cùng, lại hỏi: “Vị này là cô nương nhà ai?”



Điêu Thiền nhíu mày: “To gan, đám thuộc cấp các ngươi muốn tạo phản à? Việc nhà của Hầu gia cũng muốn xen vào?”



Kỳ Lân cười nói: “Văn Viễn về trước đi, ta có đôi lời phải nói với chủ mẫu.”



Lúc này, Trương Liêu mới nhận ra Kỳ Lân, càng nghĩ càng thấy không đúng, cũng không thèm để ý sắc mặt Điêu Thiền, nhanh chóng bước vào sảnh, đi đến bàn của mình nghiêm túc ngồi xuống, hai nắm tay đặt trên đầu gối.



“Chủ công có dặn qua, muốn mạt tướng và Cao tướng quân chăm sóc quân sư, quân sư còn nhỏ, không được để cho hắn bị bắt nạt, một chút cũng không được.” Trương Liêu không thèm nhìn Điêu Thiền, chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Lân.



Kỳ Lân dở khóc dở cười: “Không có gì đâu, chỉ nói chuyện một chút thôi, ngươi đi làm việc đi, đừng để ý ta.”



Trương Liêu vẫn không nhúc nhích.



Điêu Thiền thấy vậy mới nói: “Được thôi, nếu đã như vậy thì cứ nói cả ra, cho ngươi dễ bề mách lẻo.”



Trương Liêu cả giận: “Ngươi nói như vậy là có ý gì? Có ra dáng chủ mẫu chút nào không?”



Điêu Thiền mắt hạnh trừng trừng, nén giận cười nói: “Ngươi cũng biết gọi ta một tiếng chủ mẫu?!



“Ta vốn không phải tiểu thư con nhà quyền quý, lúc Vương Tư đồ nhận ta là nghĩa nữ, ta chẳng qua chỉ là một tì nữ hầu nhạc! Xuất thân ti tiện! Dựa vào mấy phần tư sắc mê hoặc Hầu gia. Trong mắt các ngươi, dù thế nào ta cũng chỉ là người ngoài thôi đúng không?!”



Bỗng nhiên, Điêu Thiền đứng dậy, vừa trách vừa mắng: “Ta không hiểu cách chơi của Đổng Uyển, Thái Diễm, nên ta nói thẳng với ngươi…”



Kỳ Lân lạnh lùng nói: “Nên nói thẳng từ sớm, ngươi cứ lòng vòng dọa nạt mãi.”



Trong phòng im bặt, chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển của Điêu Thiền, qua hồi lâu, nàng mới lấy lại bình tĩnh.



“Phụng Tiên đã thương ngươi yêu ngươi như thế, tuy là nam tử, ngươi lại hết lòng cảm mến hắn… Mà thôi, dù gì cũng là tạo nghiệt, cho ngươi danh phận nam thiếp. Nên hầu hạ thế nào, ngươi tự mình hiểu rõ trong lòng. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ cho ta, ta mới là chủ mẫu!”



Nháy mắt, Kỳ Lân cười ha ha.



Điêu Thiền: “Ngươi…”



“Chờ cả buổi trời, hóa ra ngươi định nói chuyện hoang đường này.” Kỳ Lân bất đắc dĩ đứng dậy, xua tay: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không chạm vào một ngón tay của Phụng Tiên nhà ngươi đâu.”



Điêu Thiền sa sầm mặt, dường như đang phân vân không biết nên đáp lại thế nào, lại càng không biết, Kỳ Lân có hậu chiêu gì để bẫy nàng không.



Cuối cùng, Điêu Thiền lên tiếng: “Ta đánh không lại ngươi, không mưu tính được như ngươi, cũng không có nhân duyên tốt như ngươi, nếu ngươi ép ta đến đường cùng, cùng lắm thì chết. Lúc trước khi gả cho Đổng tướng, nếu không phải có ngươi ngăn trở, ta vốn đợi Phụng Tiên công thành danh toại, ta sẽ tự sát.



“Bây giờ, chẳng qua là chết muộn một chút, cũng không có gì khác nhau, liều mạng cá chết thì lưới cũng rách, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”



“Chủ công nhà ta giết Đổng tặc liên quan gì đến ngươi!” Rốt cuộc, Trương Liêu kiềm chế hết nổi, quát: “Ngươi tự cho mình là cái thá gì?(1)”



Kỳ Lân can: “Văn Viễn.”





Kỳ Lân lặng đi trong chốc lát, cười cười: “Ta không có nhiều thời gian để uổng phí với ngươi; Không muốn tốn thời gian với ngươi nữa, không phải ta sợ ngươi.”



Điêu Thiền âm u lạnh lẽo nói: “Ta cũng không sợ ngươi.”



Kỳ Lân gật đầu: “Ta biết ngươi không sợ, chỉ thuận miệng nói mà thôi, huống chi…”



Kỳ Lân xoay người ra khỏi sảnh, Trương Liêu đuổi theo.



“Ta không làm thiếp.” Kỳ Lân nghiêm giọng.



Nếu Điêu Thiền đã muốn vạch trần việc này, hạ nhân trong nhà tại sao lại không cố sức một chút để làm cho nàng toại nguyện.



Huống hồ, Trương Liêu đang tức anh ách trong lòng, thầm muốn xả giận thay Kỳ Lân, vừa ra khỏi đó lập tức đi gặp Cao Thuận, Cao Thuận lại đi tìm Trần Cung, Trần Cung tìm Giả Văn Hòa, lúc Giả Văn Hòa tán gái thuận tiện kể cho Thái Văn Cơ… Không đến ba ngày, trong Hầu phủ, từ quản sự đến thân binh, giữ cửa, đánh chó, nhóc sai vặt đến nha hoàn châm trà rót nước, tất cả đều biết…



… Ai cũng biết, chỉ có một mình Lã Bố không biết.



Từ ‘Chủ công đoạn tụ với quân sư.’ Nghe lầm đồn bậy thành ‘Chủ công lên giường với quân sư.’ thành ‘Quân sư mang thai con của chủ công.’ thành ‘Quân sư bị chủ mẫu đá một phát sảy thai.’ thành ‘Chủ công mang thai con của quân sư.’ thành ‘Chủ công bị chủ mẫu đá một phát sảy thai.’ …



Cuối cùng, lúc truyền đến tai Kỳ Lân, chân tướng đã thành thế này: ‘Quân sư là con của chủ công, chủ công lại mang thai con của quân sư, vì thế chủ công bị chủ mẫu đá sảy thai, không bước chân ra khỏi cửa, ở nhà an dưỡng điều trị.’



May mắn, Kỳ Lân kịp ngăn chặn câu chuyện càng lúc càng thái quá.



Kỳ Lân phân phó: “Cấm nói, ai dám đem chuyện hôm nay nói năng lung tung thì cuốn gói cút đi, ta cũng không ở lại đâu.”



Không ai dám nói lại với Lã Bố, còn Điêu Thiền thì ra lệnh cho bọn nha hoàn nhũ mẫu trong phủ câm miệng, nếu nghe thấy bất kì ai nghị luận chuyện này sẽ bị vả một trăm cái.




Ban đầu, Lã Bố còn chưa cảm thấy gì, nhưng qua mấy ngày, rốt cuộc cũng mơ hồ thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.



“Kỳ Lân!” Lã Bố vừa ‘sảy thai’ giống như chó hoang thoát cương chạy xồng xộc ra, trong ánh mắt quan tâm của đám hạ nhân chạy đến Tây sương.



Lã Bố hưng phấn nói: “Đi ra chia đồ đi, mấy thứ chúng ta săn đã về đến rồi!”



Kỳ Lân ở trong phòng im lặng.



Lã Bố chưa phát hiện ra, kêu xong chạy về phía sân sau, còn không đến một tháng nữa là Tết rồi, chúng văn thần võ tướng đều ngưng làm việc, ngồi đầy một viện, chờ Lã Bố phát thưởng cuối năm.



Lã Bố thiện săn bắn, mang về đều là các loại da lông thượng hạng, những món có hơi hư hại chút ít đều được các binh sĩ Tịnh Châu lựa ra, trong viện vẫn còn hai ụ da lông chất cao như hai ngọn núi nhỏ, tấm nào tấm nấy đều là hàng chất lượng cao, nhớ trước đây vua Khương tiến cống, Hung Nô cầu hòa, dâng lên cho thiên tử nhà Hán cũng không hơn thế này.



Điêu Thiền mặt mày hớn hở ngồi xuống trước.



Lã Bố nói: “Người đâu, dọn tiệc lên đi, các vị ái tướng, mời ngồi.”



Mọi người rối rít ngồi vào chỗ, nha hoàn dâng rượu, Trần Cung biết Lã Bố xưa nay tham công thích thể diện, lúc phong thưởng cũng phải chọn ban ngày ban mặt, giống trống khua chiêng, miệng cứ liên tục nhắc đi nhắc lại ‘Xem ta tốt với ngươi chưa nào.’ vân vân, đành lắc đầu cười trừ.



Lã Bố cau mày hỏi: “Kỳ Lân còn chưa đến à? Lại làm gì nữa rồi.”



Giả Hủ đứng dậy, chắp tay nói: “Ta đi xem hắn.”



Trương Liêu huých khuỷu tay vào người Trần Cung, ý bảo hắn đi.



Trần Cung thản nhiên nói: “Để lão hồ ly kia làm đi.”



Giả Hủ đi đến khu nhà phía Tây, gõ cửa.



“Cao đại ca?” Kỳ Lân đang ở trong phòng, cũng không nhìn lên, lật một tờ danh sách ghi chép.



Giả Hủ khoanh tay nói: “Văn Hòa.”



Kỳ Lân biết Giả Hủ có chuyện muốn nói, quả nhiên nghe Giả Hủ lên tiếng: “Lúc trước, Kỳ Lân tiên sinh hại ta thật thảm.”



Kỳ Lân cười cười, nhớ hồi còn ở thành Trường An, hợp mưu hạ kế ly gián với Trần Cung, chế nhạo: “Về sau ngươi không có chỗ dung thân trong quân Lương Châu, mới bị Tào Tháo chiêu hàng phải không?”



Giả Hủ vuốt râu mỉm cười: “Đúng vậy, Viên Bản Sơ xem thường, Thào Mạnh Đức lại đa nghi khó lường, không bằng dưới trướng Ôn Hầu tự do tự tại, vốn còn nghĩ, không biết bao giờ Ôn Hầu cho đòi, vậy mà đến trận chiến ở thành Từ Châu, thua tâm phục khẩu phục, mới biết mặt mũi thật sự của ngươi.”



Kỳ Lân vẫn nhìn giấy tờ trong tay như cũ, thản nhiên nói: “Mặt mũi thật sự thế nào?”



Giả Hủ mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.”



Kỳ Lân cũng cười.



Giả Hủ nói: “Nay, Tây Lương sóng êm gió lặng, rời xa chiến hỏa, nhưng trong âm thầm vẫn không yên ổn, chỉ e có biến bất ngờ. Đây không phải là ta ăn ốc nói mò, nếu quân sư không suy nghĩ cặn kẽ, tiên phát chế nhân, trong khoảnh khắc, thành Lũng Tây này có thể ra tro.



“Ta với Công Đài huynh, Cam tướng quân đều là hàng tướng do quân sư chiêu mộ, thân nhân, tánh mạng đều đã phó thác cho ngươi, nếu quân sư còn tiếp tục ở trong này hờn mát giở tính trẻ con, chúng ta sống ở đây sao nổi?”



Kỳ Lân nói: “Văn Hòa huynh giáo huấn chí phải, là do mấy ngày nay tinh thần ta có phần sa sút.”



Giả Hủ nhẹ thở ra, nói: “Văn Hòa còn có một yêu cầu quá đáng.”



Kỳ Lân chưa lên tiếng, Văn Hòa liền cười nói: “Tây Lương là vùng đất rét lạnh, ta muốn lấy mấy tấm da tốt tốt một chút về cho mẹ già làm áo ấm…”




Kỳ Lân nở nụ cười: “Đi thôi.”



Sân sau Hầu phủ, chúng tướng đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp, mỗi người lười biếng không ai nói gì, Cam Ninh đang xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, Cao Thuận chuyện phiếm với Trần Cung, Trương Liêu nhắm mắt như thiền.



Vương Doãn cũng có mặt, Lã Bố tự nhiên gọi một tiếng ‘Nhạc phụ.’ nhưng cũng không đứng dậy đón, Vương Doãn ngó trái ngó phải, cười ha ha, Điêu Thiền nâng tay với Vương Doãn: “Nghĩa phụ ngồi ở nơi này đi.”



Điêu Thiền để cho Vương Doãn ngồi ở bàn đầu tiên bên tay trái.



Chúng tướng nhìn hắn, Vương Doãn còn chưa biết chuyện gì, Trương Liêu lên tiếng bất bình: “Đó là chỗ của quân sư!”



Vương Doãn làm bộ vô ý không biết gì, cuống quít gật đầu: “Mắt mờ, mắt mờ.”



Lã Bố lạnh lùng nói: “Không sao, nhạc phụ ngồi cứ ngồi đi.” Lã Bố đã lên tiếng, chúng thuộc cấp chỉ đành bỏ qua.



Chốc lát sau, Kỳ Lân và Giả Văn Hòa đi vào, Giả Hủ vào chỗ ngồi của mình, vẻ mặt Lã Bố ôn hòa hơn một chút, ngoắc tay: “Lại đây ngồi.” Rồi nhường một chỗ trên tháp dài của mình cho Kỳ Lân, có ý bảo Kỳ Lân ‘ngồi cùng bàn’.



Kỳ Lân thản nhiên nói: “Không cần đâu, ngươi tính làm gì? Làm nhanh nhanh, ta còn có việc bận.” Nói xong đi đến chỗ ngồi của đám võ tướng, đẩy Cao Thuận xích qua cho mình ngồi ké.



Lã Bố cau mày không vui, đang muốn nổi giận dạy dỗ mấy câu, Điêu Thiền đã cười nói: “Được rồi được rồi, cuối cùng cũng đến đông đủ.” Lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Lã Bố dừng tức giận, Lã Bố không hiểu nổi, hỏi Kỳ Lân: “Hôm nay ngươi làm sao thế?”



Kỳ Lân đáp: “Không sao cả, nhanh lên.”



Lã Bố mất hứng, đành nói cho có lệ: “Đây là da Hầu gia và quân sư săn được, các ngươi thấy thích cái nào thì lấy…”



Lúc tiểu tư nâng khay gỗ đến, Cam Ninh cười hề hề: “Da này không tệ, nhà mạt tướng đông người, năm sáu người cần nuôi…”



Lã Bố quở mắng: “Năm sáu tên nam thiếp nhà ngươi, không nên suốt ngày xà nẹo trên đường như thế, lượn lờ trước mặt Hầu gia, còn ra thể thống gì nữa!”



Mọi người đồng loạt cười to, thường ngày, Cam Ninh thích khoe khoang, trái ôm phải ấp, đưa bốn tên nam thiếp ra ngoài hi hi ha ha, còn chọc ghẹo trai trẻ trên đường, có không ít người đến chỗ Trần Cung khiếu nại, Lã Bố chờ cơ hội dạy dỗ hắn một chút.



“Nam thiếp cũng không tệ.” Kỳ Lân đằng hắn trêu ghẹo: “Chuyện nhà người ta ngươi quan tâm nhiều như thế làm gì?”



Kỳ Lân nói chuyện còn có ý tứ khác, Lã Bố vừa nghe lập tức thấy lúng túng, nghĩ nghĩ, nói: “Da ngươi muốn cũng có chuẩn bị rồi, ngươi xem xem, để Điêu Thiền phái người đi làm.”



Kỳ Lân vui vẻ nói: “Mang lại đây đi, ta tự vẽ mấy mẫu.”



Lã Bố gật dầu: “Ngươi vẽ mũ rất đẹp, sẵn vẽ cho ta vài cái.”



Khay gỗ được nâng đến trước mặt Kỳ Lân, ở trên chất một chồng da rất cao, bên trên có hai món đồ còn mang theo máu tươi, một cặp nanh của lang vương.



Lã Bố trêu ghẹo: “Lang vương đó, ngươi lấy hai cái này với cái sừng trâu sâu thành chuỗi đeo đi.”



Kỳ Lân cầm lên nhìn thoáng qua, hiếu kỳ hỏi: “Có ý nghĩ đặc biệt gì sao?”



Lã Bố bí lời.



“Không!” Đột nhiên Lã Bố trả lời.



Kỳ Lân cười với hắn, cũng không hỏi thêm.



Mọi người chia da thú, tạ thưởng, lại được nhận thêm lượng lớn thịt muối mang về nhà, Kỳ Lân thấy Lã Bố còn muốn nói gì đó, đứng dậy nói: “Ta ở lại cũng không làm gì, hiện tại nhờ ân huệ của chủ công, xem như mượn hoa hiến phật.”




Kỳ Lân chia mấy tấm da cho nhóm Trương Liêu, Cao Thuận, lấy một chồng da nai đưa cho Cam Ninh, chỉ để lại hai cái nanh sói, nhét vào áo, nói: “Cáo lui.” Dứt lời lập tức rời đi.



“Ngươi…” Lã Bố không hiểu Kỳ Lân muốn gì, nhanh chóng lấy lại tinh thần quát: “Đứng lại!”



Kỳ Lân không để ý đến hắn, đi thằng về Tây sương.



Lã Bố thật không thể tin nổi, đầu óc vốn đã không thông minh lắm, bây giờ lại càng không thông, quét mắt nhìn khắp một vòng chúng tướng, thấy trong mắt mọi người đều ẩn giấu điều gì đó, ngạc nhiên nói: “Hắn… hắn bị làm sao vậy?”



Mọi người đều đáp không rõ, rồi cáo từ, Lã Bố nhíu chặt lông mày, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.



Điêu Thiền dịu dàng nói: “Chủ công đi xem một chút không? Ngồi lại nói chuyện cho rõ ràng, người làm chủ công phải trân trọng thần tử, quân sư mỗi ngày đều làm việc vất vả, cũng đã mấy ngày rồi không nói chuyện với chủ công, có lẽ trong lòng bực bội không vui, đè nén không giải tỏa được.”



Lã Bố ngẫm lại thấy cũng có lý, qua cơm trưa tự ôm một cái rương đi vào hành lang gấp khúc, gọi: “Kỳ Lân.”



Kỳ Lân đang ở trong phòng nghiên cứu bản đồ Tây Lương, trầm giọng nói: “Đừng vào, có chuyện thì ở ngoài đó nói.”



Lã Bố không thể nhịn được nữa, đang muốn nổi bão, nhưng vẫn nghĩ lại, rốt cục kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói:



“Ngươi đừng có buổi chiều mà kiêu!”



Kỳ Lân trào phúng đáp: “Là được chiều mà kiêu, ngươi là lợn.”



Lã Bố tự giễu cười cười: “Làm phiền ngươi làm việc à? Ra đây đi, đưa ngươi ra ngoài chơi, về làm sau cũng được.”



Kỳ Lân: “Chơi? Ngươi đã ba mươi rồi, suốt ngày chỉ biết chơi?”



Lã Bố đuối lý, Kỳ Lân ném cây bút trong tay, nhìn ra cửa sổ: “Xuân Thu Tả truyện, Đạo Đức kinh, Sử ký, Hán thư, Tam quốc chí, ngươi xem được bao nhiêu trong đó rồi? Tào Tháo, Viên Thiệu nhà người ta đều là người ham học cả đấy, chúng ta làm trâu làm ngựa giúp ngươi xây dựng cơ nghiệp, còn ngươi, ngoài nghe hí khúc, săn thú, ôm vợ, chăn êm nệm ấm, có phải cũng nên làm chút chính sự không?”




Lã Bố lập tức im lặng.



Kỳ Lân nói: “Về phòng đọc sách đi, sách lần trước ngươi cướp về từ Thọ Xuân ấy…”



Lã Bố: “Ngươi nói đúng, ta đi đọc sách được chưa, ngươi đừng giận.”



Kỳ Lân nói tiếp: “Thái Ung là Thái phó của Thái tử, là đại nho, Trần Công Đài, Giả Văn Hòa, Vương Doãn, học thức đều gấp ta bội phần, không hiểu cái gì thì đến hỏi bọn họ, đừng tới tìm ta.”



Lã Bố ảm đạm, xoay người đi, lát sau quay lại hỏi: “Tam quốc chí là cái gì thế?”



Kỳ Lân: “…”



Từ hôm đó trở đi, Lã Bố bắt đầu học tập.



Đời sống học tập của võ thần quả thật không thể đơn giản dùng hai chữ ‘thống khổ’ mà diễn tả hết được – ‘tóc treo xà, kim châm đùi’ cũng chỉ đến thế này, Lã Bố chỉ muốn xé hết sách đi cho rồi, lôi Doanh Chính từ trong mộ ra, lấy roi đánh thi thể một vạn lần, gào thét hỏi hắn tại sao hồi xưa không đốt hết sách đi.



Nhưng mà, Kỳ Lân đã có yêu cầu, Lã Bố không thể không làm theo.



Vì vậy, Lã Bố đích thân đến mời Thái Ung, nhưng Thái Ung còn không muốn đến phủ, Ôn Hầu đành phải ngày ngày ôm bàn ghế sách vở, đến nhà Thái ung, cung kính nghe dạy.



Cây thước trong tay Thái Ung quất chát chát, dù cho đối phó với thiên tử cũng một chiêu đó, nói chi là Lã Bố; May là Lã Bố còn biết tôn sư trọng đạo, cộng thêm da dày, cũng không sợ bị Thái Ung đánh, một người chịu đánh, một người muốn đánh, học hành cũng ra dáng.



Vậy mà dần dần, Lã Bố học có kết quả, tựa như có động lực gì đó giúp hắn kiên trì.



Lại qua thêm mười ngày, Lã Bố đọc đọc, bất chợt hiểu ra.



“Núi non không chê đất nhuyễn mới thành to lớn, biển lớn không chê sông nhỏ nên mới được rộng sâu(2)!”



Lã Bố mừng như điên, lớn tiếng khen: “Viết quá hay!”



Thái Ung mỉm cười: “Đúng vậy, Ôn Hầu học được điều gì?”



“Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam! Tối chết cũng cam(3)!”



Lã Bố le lưỡi, hồng hộc chạy về phủ, tìm Kỳ Lân trao đổi.



Lã Bố ngoắc ngoắc đuôi, sung sướng chạy trong sân mấy vòng, sẵn tiện chọc ghẹo hai con gà con ngủ trong thùng gỗ trên hành lang, mỗi đứa chọc một cái, mới đến trước cửa phòng Kỳ Lân.



Bên trong vẫn không có động tĩnh.



Lã Bố: “Ra đây ra đây, có chuyện muốn nói với ngươi!”



Kỳ Lân ngủ gục trên bàn.



Lã Bố rón rén đi vào, nhìn thoáng qua, ánh sáng trong phòng u ám, vừa lạnh vừa ẩm.



“Chỗ này không ở được, dễ sinh bệnh lắm.” Lã Bố lầm bầm, tìm một chỗ ngồi xuống.



Kỳ Lân thở nhịp nhàng, nhắm mắt, lông mi đẹp như bé gái, tai sạch sẽ trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đường mày cong cong, đôi lông mày đen trông như lá liễu.



Dưới ánh sáng mờ mờ, ấm áp ôn hòa như một khối bạch ngọc.



Lã Bố nghiêng đầu, quan sát một lúc, giơ ngón tay, nhẹ nhàng vén cổ áo Kỳ Lân ra.



Từ lúc Kỳ Lân nhận kim châu đeo lên cổ, sợi dây đỏ theo hắn hai năm chưa từng cởi xuống, không thấy nữa.



Lã Bố cảm thấy như có ai dùng gậy đập vào đầu mình.



Hắn sợ đánh thức Kỳ Lân, thật cẩm thận sờ soạng dưới gối, vẫn không thấy kim châu đâu.



Cất rồi sao? Lã Bố nghĩ thầm, không phải hắn rất thích sao?



——————————-



Lời tác giả: Đổng Uyển tức Đổng Quý phi, Thái Diễm Thái Văn Cơ, ý của Điêu Thiền là bản thân nàng không rành những chuyện cung đấu.



Chương này với chương trước có liên kết với nhau, tên của hai hồi thành câu đối: “Tán thiên kim Ngân thành hội mật tham, tặng minh châu tửu tứ chiêu danh tương”



Thêm: trước khi quyển này kết thúc, Điêu Thiền phát cho cặp lồng đựng cơm, trong đó có thịt ~



——————————-



Chú thích:

Giải thích một chút cho bà con chỗ này: Trương Liêu tức giận vì bất bình cho Kỳ Lân nhưng lên tiếng trách Điêu Thiền là vì Lã Bố đang xây dựng hình ảnh, lấy lại uy tín. Giết Đổng Trác là giết giặc theo mật chiếu Hán Hiến Đế! Không phải giết cha để tranh giành đàn bà! Nếu để tin tức Lã Bố giết Đổng Trác vì Điêu Thiền, như lời Điêu Thiền nói, lan truyền ra, thanh danh Lã Bố mất sạch, ô danh cả đời. Nên Trương Liêu mới hỏi: “Chủ công nhà ta giết Đổng tặc liên quan gì ngươi?! Ngươi tự cho mình là cái thá gì?!” Thực tế, Lã Bố giết Đổng Trác để bảo vệ bản thân và anh em đồng hương trong quân Tịnh Châu. Lúc đó, Lã Bố chỉ có 2 lựa chọn, giải tán quân đội về quê làm ruộng, đầu đường xó chợ hoặc ra trận theo lệnh của Đổng Trác rồi chết. Nên Lã Bố quyết định giết Đổng Trác. Hành động này không liên quan gì đến tình cảm với Điêu Thiền, hay Điêu Thiền.

Trích từ quyển Gián Trục Khách Thư của Lý Tư thời Tần, nguyên văn: ‘Thái sơn không chê bỏ chút đất đai, cho nên mới cao lớn như vậy; biển lớn không chê bất kỳ dòng chảy nhỏ bé nào nên mới rộng sâu như vậy; đế vương không cự tuyệt bất cứ thần dân nào, mới chứng tỏ được đó là người ân đức.’

Một câu nói của Khổng Tử, Đạo ở đây là nhân nghĩ của nhà Nho để cai trị thiên hạ, còn có nghĩa là chân lý trên đời và đạo lý làm người.