(Giải thích tựa chương: Điêu Thiền quyến rũ, tiệc rượu bị tính kế…)Phủ Tư đồ, Điêu Thiền đánh đàn, Thái Văn Cơ thổi… thổi tiêu.
Phỏng chừng Đổng Trác sắp tới, Điêu Thiền đang muốn tìm lý do đuổi Thái Văn Cơ đi, không ngờ hạ nhân trong phủ vào báo:
“Tham quân Kỳ Lân dưới trướng Lã Hầu gia xin được gặp tiểu thư.”
Mày liễu của Điêu Thiền nhíu lại, tự nhiên lúc này đến đây làm gì?
Điêu Thiền nói: “Không gặp.”
Kỳ Lân đã phòng trước rồi, nên đứng tuốt ngoài cửa phủ hô: “Chủ mẫu, chủ công sai ta đến bàn nghi thức trong hôn lễ…”
Thái Văn Cơ cười nói: “Không biết tiểu tử này ở đâu ra, không có phép tắc gì cả.”
Điêu Thiền sợ Kỳ Lân lại la làng la xóm, lỡ đúng lúc Vương Doãn đưa Đổng Trác về phủ, chuyện chính mình và Lã Bố đính hôn tuyệt đối không thể để cho Đổng Trác biết, đành phải phân phó: “Bảo hắn đến hồ Thanh Thu sau viện đi.”
Điêu Thiền lại cười nói: “Hay là Văn Cở tỷ tỷ về trước?”
Thái Văn Cơ cười cười, không nói gì, Điêu Thiền đành phải để Văn Cơ cùng đi ra sân sau.
Kỳ Lân đang đứng cạnh hồ Thanh Thu, Điêu Thiền không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi là Kỳ Lân?”
Kỳ Lân chấp tay thi lễ, rồi đứng thẳng lại, dáng vẻ mộc mạc hào sảng, tay áo bay bay, bên cạnh là hồ nước đang độ mùa thu, thanh tú không sao nói hết, tuấn lãng không sao tả nổi.
Thái Văn Cơ cười nhẹ: “Nhân tài như thế, làm tham quân, coi như không uổng.” Lại nói nhỏ: “Điêu Thiền, như vậy không được.”
Tâm tư Thái Văn Cơ vậy mà tỉ mỉ, nghĩ đến vài ngày sau Điêu thiền sẽ gả đi, đối với hạ nhân trong phủ Lã Bố không thể xem thường. Huống chi, Kỳ Lân còn cưỡi chung ngựa với Lã Bố, chỉ sợ quan hệ của hai người không đơn giản.
Điêu Thiền hiểu ý của Thái Văn Cơ, nên giấu khó chịu trong lòng, cố cười nói: “Không biết có chuyện gì làm phiền tiểu tiên sinh phải tự mình đến đây?”
Kỳ Lân nhường chỗ, hai nàng vào ngồi trong đình, Điêu Thiền phân phó nha hoàn châm trà, Kỳ Lân vội nói: “Chỉ nói mấy câu thôi, nói xong sẽ đi ngay.”
Điêu Thiền hơi hơi yên tâm, gật đầu: “Mời tiên sinh nói.”
Kỳ Lân vừa liếc liếc ra cửa lớn, chưa nghe thấy tiếng người, Vương Doãn còn chưa về nhà, vừa nói: “Chủ công nhà ta nói quê quán hắn vốn ở Cửu Nguyên, tính theo nguyên quán thì là người tái ngoại, ngày thành hôn, người ở bộ lạc du mục đưa thân thích đến thăm…”
Điêu Thiền nhíu mi, Thái Văn Cơ kiếu kỳ hỏi: “Là bộ lạc du mục nào vậy?”
Tất nhiên, Kỳ Lân đang nói bừa mà, nhưng vẫn biết Thái Văn Cơ gả xa cho Hung Nô, nên bình tĩnh đáp: “Tiểu nhân cũng không biết nữa, chính chủ công… cũng không nhớ rõ đám thân thích này. Nhưng mà chủ công nói, đã có thân thích ở thảo nguyên tới dự, hôn lễ cũng nên làm theo phong tục của bộ lạc thảo nguyên.”
Điêu Thiền và Thái Văn Cơ gật đầu, Thái Văn Cơ nghĩ nghĩ, nói: “Không quên tổ tiên là tốt, mà… hôn lễ theo phong tục của bộ lạc thảo nguyên là phải làm như thế nào?”
Kỳ Lân bắt đầu tào lao.
“Trước hết là tân nương phải nhảy chậu than, tân lang phải trèo núi đao…” Kỳ Lân nói chuyện sinh động như thật.
Điêu Thiền: “…”
Thái Văn Cơ: “…”
Điêu Thiền và Thái Văn Cơ đều bắt đầu tưởng tượng cảnh Lã Bố chân trần leo núi đao.
Kỳ Lân nói tiếp: “Mọi người trong nhà sẽ làm một cái hàng rào, trong đó có chơi đấu vật, đua ngựa, quan trọng nhất là nướng dê, mọi người sẽ bắt đầu từ hừng đông, uống rượu đến lúc mặt trời lặn, buổi tối ca hát nhảy múa thật vui vẻ, tân nương lên ngựa đi dạo phố… diễu hành… ít nhất phải ba vòng quanh kinh thành.”
Mặt mũi Điêu Thiền tái mét, khuê nữ vốn không được tự do đi lại, tốt xấu gì cũng khuê tú nhà quan lại, bắt nàng lên ngựa đi khắp thành Trường An, như dắt chó đi dạo, mà còn phải đi tận ba vòng, đây là cái chuyện đồi phong bại tục gì vậy!
Thái Văn Cơ nói: “Chuyện này… chuyện này so với lần ta gả cho Tả Hiền vương… hình như không giống nhau lắm?”
Kỳ Lân làm như có thật, đáp: “Đương nhiên, chủ công nhà ta đâu phải người Hung Nô.”
Thái Văn Cơ biết mình lỡ lời, vội nói xin lỗi, Điêu Thiền cũng không biết phải nói thế nào bây giờ, chần chờ nói: “Tuy nói không quên quy định của tổ tiên, nhưng giống trống khua chiên như vậy cũng quá…”
Ý là, quá mất mặt, về sau ta sống sao nổi?
Kỳ Lân hỏi: “Quá thế nào?”
Thái Văn Cơ nháy mắt với Điêu Thiền, nói: “Quy củ cũng có thể châm chước mà, theo ta thấy, đi dạo ba vòng Trường An… có phải nên miễn cho hay không, khách đến dự tiệc vui vốn là phải…”
Điêu Thiền nhíu mày đánh giá Kỳ Lân, nghĩ không ra, không biết hắn đến là để lừa bịp hay thật sự có chuyện nữa.
Kỳ Lân nói: “Chuyện này cũng không phải đang thương lượng với tiểu thư đâu, nhưng nếu nói như vậy, thì thôi không diễu hành nữa, nhưng mà các hoạt động tiếp theo là do nhóm thân thích đặc biệt yêu cầu…”
Điêu Thiền còn đang nghĩ thầm may quá, nghe Kỳ Lân nói như vậy, lại hỏi: “Còn gì nữa?”
Kỳ Lân vô cùng chân thành, nghiêm túc nói:
“Muốn tân nương dùng bát đại hải(1) mời rượu…”
Thái Văn Cơ gật gật đầu: “Đúng là có chuyện này…”
Thái Văn Cơ chưa nói hết, Kỳ Lân đã nói tiếp: “Uống hết một vòng, đủ bảy lần bảy bốn mươi chín bát xong, chủ công đem Họa kích cắm ở trước lều, tân nương ôm cán Họa kích, cột… Ờm, phải múa gậy…”
Kỳ Lân nói đen thành trắng: “Cái này ở trong tộc của chủ công có nguồn gốc rất đặc biết, có tên gọi là ‘Múa cột’, chỉ để tế thần mới múa.
Thái Văn Cơ: “…”
Điêu Thiền: “…”
Điêu Thiền không thể nhịn được nữa nói: “Chuyện này… là cái quái gì vậy? Tộc nào lại bại hoại như vậy?”
Kỳ Lân nghiêm mặt nói: “Chủ mẫu, những người này đều là anh em chú bác của chủ công ta, đối với người lớn trong nhà, tôn kính vẫn hơn.”
Điêu thiền nói: “Không được, quá xem thường người khác rồi.”
Kỳ Lân mỉm cười nhắc lại: “Nhưng mà bọn cố chấp yêu cầu!”
Điêu Thiền nhịn hết nổi: “Vậy mời chủ công ngươi đến đây đi, việc này cần phải bàn lại.”
Kỳ Lân đợi nhiêu đây thôi, vội nói: “Cao đại ca, tiểu thư muốn mời chủ công.”
Cao Thuận ở xa xa nói: “À, được thôi.”
Gian kế của Kỳ Lân thành công, Điêu Thiền chợt phát hiện không đúng, Vương Doãn sắp về đến nơi rồi, lúc này để Lã Bố đến đây không phải sẽ gặp Đổng Trác sao?
Điêu thiền vội vàng nói: “Quay lại! Ta muốn nói…”
Trước đó Cao Thuận đã được dặn kỹ, chỉ cần Kỳ Lân lên tiếng, Cao Thuận lập tức nhanh chân chạy đi, vèo một tiếng không còn bóng dáng, Điêu Thiền nhíu mày nói: “Gọi Cao Thuận trở về.”
Thái Văn Cơ cũng thấy khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra, Điêu Thiền nói: “Ta cần suy nghĩ thêm, ngươi đi gọi hắn đi!”
Kỳ Lân cười nói: “Cao đại ca của chúng ta trong quân nổi tiếng là chân có cánh, bây giờ dám chạy về tới nhà rồi ấy chứ.”
Đang khi nói chuyện, gia đinh mở cửa trước, Đổng Trác đi theo Vương Doãn mới đến nơi.
“Tiểu thư đâu?” Vương Doãn hỏi.
“Tiểu thư và tiểu thư Thái gia đang ở trong đình sân sau…” Gia đinh nói.
Giọng nói của Vương Doãn bỗng có hơi khựng lại, chẳng phải buổi sáng đã dặn là hôm nay đưa Thái Văn Cơ về sớm một chút sao? Vương Doãn đi vào trong, tiếng nói truyền đến sân sau: “Đổng tướng quốc mời đi bên này.” Nói xong vào phòng.
Kỳ Lân hơi nhíu mày nói: “Đổng tướng quốc đến đây?”
Trong lòng Điêu Thiền đã rối rắm vô cùng, nói: “Phải, ngươi còn chuyện gì cần nói không?”
Một nha hoàn được Vương Doãn sai phái, đi qua hành lang vào hậu viện, đứng cách Điêu Thiền xa xa nháy nháy mắt.
Kỳ Lân liếc thấy nha hoàn, nói: “Còn chút chuyện nhỏ chưa nói hết, chủ mẫu vội đi gặp Đổng tướng sao?”
Điêu Thiền dùng ánh mắt đuổi nha hoàn kia đi, phất tay áo nói: “Không có, ngươi nói nhanh đi, nói xong về bẩm lại với chủ công ngươi, hôm nay đừng tới, để ta yên tĩnh một mình.”
Điêu Thiền tức không kiềm được lẩm bẩm trong miệng, tiếng không lớn, nhưng lại bị Kỳ Lân nghe thấy: “Ai ngờ lại thành ra thế này.”
Thái Văn Cơ kéo tay Điêu Thiền, tỏ vẻ an ủi, Kỳ Lân cười hì hì nói: “Còn nữa, chủ công nói, hoa thêu trên chăn bông là muốn toàn bộ màu đỏ hay đen đỏ giao nhau…”
Thái Văn Cở dở khóc dở cười: “Như nhau cả thôi, sao cũng được.”
Điêu Thiền ‘ừ’ một tiếng, nói: “Mấy việc nhỏ nhặt này ngươi tự quyết định là đưuọc.”
Kỳ Lân lại nói: “Vậy trên đó muốn thêu uyên ương nghịch nước hay hoa nở giàu sang…”
Vẻ mặt Kỳ Lân vô tội.
Điêu Thiền muốn phát rồ, nhìn hắn giống y như đang lừa đảo, chỉ ngặt nỗi cái biểu tình kia quá mức chân thật đi, bảy phần thật ba phần giả, mặt mày đứng đắn, lời nói cũng quá chân thành, đầu óc Điêu Thiền đã vô cùng hỗn loạn, đành đáp bừa: “Uyên ương nghịch nước đi, rồi gì nữa?”
Kỳ Lân nói: “À, vậy muốn thêu đôi uyên ương bơi với nhau hay là hai con hai bên?”
Điêu Thiền: “…”
Thái Văn Cơ: “…”
Kỳ Lân còn nói thêm: “Hầu gia còn cho người làm tặng tiểu thư cây trâm, một bó hoa bằng gấm nhiều màu sắc, long phượng trình tường… và…”
Điêu thiền đã cạn kiệt nhẫn nại nói: “Người đâu, tiến khách!”
Kỳ Lân nói: “Đây đều là tấm lòng của Hầu gia…”
Lúc đang nói, thấy Cao Thuận quay trở lại.
Điêu Thiền nói: “Hầu gia nhà ngươi đâu?”
Cao Thuận cung kính nói: “Xin được trả lời câu hỏi của tiểu thư, Hầu gia không ở đây.”
Thái Văn Cơ không biết nên khóc hay nên cười, kéo tay Điêu Thiền, Điêu Thiền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tỷ tỷ, để ta một mình suy nghĩ một chút.” Nói xong đứng dậy đi vào gian phòng bên cạnh.
Kỳ Lân biết Điêu Thiền giận rồi.
Thái Văn Cơ nói: “Mấy chuyện này thật sự là do Hầu gia nghĩ ra?”
Kỳ Lân cười nói: “Đương nhiên không phải, Hầu gia thích nàng ấy như vậy, ta đành phải đóng vai ác.”
Thái Văn Cơ dịu dàng cười nói: “Cũng không có gì đâu… Chỉ là khuê nữ ấy mà, sau mà múa được cái… loại đó? Trong lòng cảm thấy khó chịu cũng là bình thường.”
Kỳ Lân chế nhạo: “Thật không?”
Xích Thố hí vang một tiếng dừng lại, Lã Bố cao to cường tráng, xuất hiện ở cửa sau.
“Thêu hoa thêu uyên ương cái gì? Ta bảo người đi hỏi cái này hồi nào?”
Lã Bố tướng quân trẻ tuổi, đường làm quan rộng mở, cười xuống ngựa. Tất nhiên là đã đến từ lâu, đứng bên ngoài nghe được kha khá.
Kỳ Lân cười nói: “Đến rồi à, đến hồi nào? Nghe bao lâu rồi?”
Lã Bố hỏi: “Ngươi có ý gì? Còn bắt Văn Viễn vội vội vàng vàng kêu ta đến đây, lại không cho vào? Nói rõ ràng cho ta.”
Kỳ Lân đáp: “Đi theo ta, có việc này nói với ngươi.”
Lã Bố quở mắng: “Không biết trên dưới, ở trước mặt người ngoài mà còn như vậy…”
Kỳ Lân nói: “Đợi về nhà muốn mắng sao cũng được… Giờ đi theo ta trước đi.”
Trương Liêu đi dẫn ngựa, không có vào phủ, đứng trong ngõ hẻm nhìn xung quanh. Thái Văn Cơ nói: “Thế nào mà không đến nửa chung trà nhỏ, Hầu gia đã đến nhanh như vậy?”
Lã Bố cười nói: “Đúng lúc ta đang nói chuyện cùng lệnh tôn, Thái đại nhân được ban cho một cây đàn rất tốt của tiền triều…”
Thái Văn Cơ thong thả nói: “Đàn ấy vốn là để làm quà cưới cho các ngươi, mới vừa rồi, Kỳ Lân tiên sinh có nhắc đến phong tục thành hôn trong nhà Hầu gia.”
Lã Bố có quá nhiều thắc mắc: “Điêu Thiền đâu? Tập tục gì? Đoạn đầu các ngươi nói ta không có nghe, chỉ nghe phần sau, Kỳ Lân, ngươi tới đây làm gì?”
Kỳ Lân vội vàng huých huých khuỷu tay Thái Văn Cơ, làm cho nàng càng nghi ngờ hơn.
Kỳ Lân nói: “Chủ công, ta nói với ngươi cái này, nhưng ngươi không được giận.”
Sắc mặt Lã Bố nghiêm trọng: “Ngươi nói gì với tiểu thư?!”
Kỳ Lân vội xua xua tay, nói: “Ngươi theo ta là biết liền à, không phải chuyện kia đâu.”
“??” Thái Văn Cơ quả thật như lạc vào trong sương.
Lã Bố nói: “Thôi, ngươi ngồi yên ở đây cho ta…”
Kỳ Lân nghiêm mặt: “Không, các ngươi phải theo ta trước.”
Trong chính sảnh, tiếng đàn tiếng sáo vang vang, ngoài cửa có hai gã thân binh của Đổng Trác. Kỳ Lân đứng từ xa nhìn thoáng qua, liền nói: “Đi qua bên này.”
Kỳ Lân men theo sân vòng qua một bức tường thấp, nhích đến gần chân tường, ba người đứng ở bụi cỏ phía sau chính sảnh nhà Tư đồ. Lã Bố nói nhỏ: “Ngươi muốn ta xem cái gì?”
Kỳ Lân ra dấu im lặng, Thái Văn Cơ và Lã Bố lại càng không hiểu, đứng phía sau hắn.
Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện của Vương Doãn và Đổng Trác, Lã Bố chú ý nghe, nhưng vừa nghe qua lập tức nhíu mày.
Điêu Thiền vừa xướng xong một khúc, khúc vừa kết, Đổng Trác khen ngợi hết lời.
“Xướng hay lắm, xướng rất hay! Ngẩng đầu lên để bổn tướng nhìn xem, ôi… ôi chao ơi, ôi chao ơi! Ai da ai da da…”
Lã Bố:…”
Lã Bố làm khẩu hình: “Sao hắn lại đến đây?”
Kỳ Lân nói nhỏ: “Vương Doãn mời hắn đến uống rượu.”
Cuối cùng Lã Bố cũng nhận ra chỗ có vấn đề.
Thái Văn Cơ nói: “Chuyện này…”
Kỳ Lân ý bảo không sao, vươn tay, kéo bàn tay rộng lớn của Lã Bố, nắm hai ngón tay của hắn.
Lã Bố thiếu tự nhiên muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn để hắn nắm, trong mắt lộ vẻ phức tạp, hai người liếc mắt nhìn nhau, phút chốc trong phòng lại vang lên tiếng của Vương Doãn: “Nữ nhi, đến châm rượu cho tướng quân.”
Đổng TRác: “Ôi, đừng đừng đừng… đừng làm phiền mỹ nhân… Điêu Thiền, ngươi gã cho ai chưa?”
Vương Doãn: “Tiểu nữ năm nay mới mười tám, chưa gả.”
Lã Bố: “…”
Thái Văn Cơ: “Ôi… sao Tư đồ đại nhân lại nói như vậy?”
Kỳ Lân nói: “Hầu gia, đừng xung động.”
Đổng Trác: “Ai da… dáng dấp mặn mà làm sao, Vương Doãn ơi Vương Doãn, ngươi nói thử xem, ngươi… thế này, sao lại sinh ra nữ nhi xinh đẹp như vậy? Hả?”
Trong giọng nói Vương Doãn có hơi hơi xấu hổ: “À, hồi Đổng tướng quốc, lão phu vốn không con không cái, mười năm trước, đại tướng quân Hà Tiến tuyển vào cung một nhóm nữ hài, vốn định để các nàng làm điêu thiền(2) chủ quản trong cung, lúc ấy chọn thừa người, lão phu thấy đứa trẻ này vừa ý, nên nhận làm nghĩa nữ.”
Đổng Trác: “Thì ra! Khó trách! Khó trách! Xem tay nhỏ trắng chưa này, chậc chậc chậc…”
Sắc mặt Lã Bố đã xanh mét, Kỳ Lân hỏi nhỏ: “Vương Doãn nói thế nào với ngươi?”
Bàn tay bị nắm của Lã Bố lạnh ngắt, tay kia nắm chặc, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, Lã Bố kiềm chế lửa giận nói: “Vương Tư đồ… nói với ta, Điêu Thiền là con của bà con xa, cha mẹ qua đời hết, mới đến Lạc Dương tìm nơi nương tựa…”
Thái Văn Cơ nói: “Không phải đâu, ta nghe nói Điêu Thiền là con dòng nhỏ nhà họ Vương mà?”
Kỳ Lân: “…”
Thật nhiều phiên bản, ngay cả Kỳ lân cũng mơ hồ.
Kỳ Lân muốn cười mà không dám, cùng với Thái Văn Cơ liếc nhìn nhau, nói: “Quá nhiều ý kiến.”
Lã Bố hít một hơi sâu thật sâu, nói: “Ta ra cửa trước vờ đến thăm, nghĩa nữ hay thân sinh cũng được, hắn có xem nữ nhi của mình là người không?”
Kỳ Lân nói: “Không, đợi đã, trước tiên ngươi nghe hết đi, còn chưa tới chỗ quan trọng đâu.”
Bên trong, Đổng Trác cười ha ha: “Nếu chưa gả cho ai, thiên tử đương triều vừa lúc đến tuổi tuyển phi, đợi ta bẩm lại với thiên tử, đưa nàng tiến cung, thế nào?”
Điêu Thiền hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Vương Doãn nói: “Chuyện này… xin Đổng tướng đừng nói đùa.”
Đổng Trác: “Ôi~~~ sao lại nói đùa? Điêu Thiền, ngươi muốn không?”
Điêu Thiền không lên tiếng, Lã Bố không thể nhịn được nữa, lại bị Kỳ Lân nắm chặt.
Đổng Trác: “Chao ôi, cười đến không nói được luôn rồi.”
Vương Doãn đằng hắng mấy tiếng: “Nữ nhi, con đồng ý thì gật đầu, không muốn thì thì nói không muốn.”
Lã Bố muốn ngừng thở, đến cả Thái Văn Cơ cũng phải đưa tay đặt trên cánh tay hắn, ý bảo hắn đừng kích động.
Thời gian trôi qua vô cùng thong thả, một lát sau, Đổng Trác cười ha ha: “Cứ quyết định như vậy! Sau giờ ngọ tự bổn tướng sẽ dẫn người đến đón, không không, ngươi, ngươi lập tức phái người về chuẩn bị kiệu, mời tiểu thư vào trong chuẩn bị…”
Điêu Thiền nhỏ giọng thỏ thẻ một câu “Tất cả xin nghe theo quyết định của Thừa tướng.”, rồi đi ra ngoài thính, sắn tiện đóng cửa.
Lã Bố dường như không tin điều mình vừa nghe, chỉ mất một giây, hắn giận dữ tránh khỏi tay Kỳ Lân, hét lớn một tiếng, tông vỡ cửa gỗ, vọt vào trong phòng!
——————————-
Lời tác giả: Theo phim truyền hình diễn nghĩa mà nói, thì lúc Thái Văn Cơ về Trung Nguyên đã qua ba mươi và có con cái, hơn nữa là sau khi Tào Tháo chuyên quyền trong triều. Trong đây là thuận theo tính tiết phát triển nên mới xuất hiện hình tiết không đúng thế này.
——————————-
Chú thích:- Bát đại hải là loại bát to, như bát canh cho 3-4 người ăn
- Điêu thiền là chức nữ quan quản lý coi sóc quần áo trong cung.